Mục lục
Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vậy mà nàng còn dẫn người theo?
Mặc Lệ Nga nghi ngờ liếc nàng một cái.

Bởi vì có mặt Mặc Phùng Dương, nàng ta không dám mắng chửi Vân Khương Mịch, chỉ có thể nhíu mày nhìn ra ngoài cửa.

Rất nhanh, Như Minh đã dẫn Du Chí bị trói chéo tay đi vào.

Nếu chỉ có một mình Vân Khương Mịch mà muốn dẫn một người to lớn còn sống sờ sờ như Du Chí thì…
Nhất là, trói chéo tay đưa vào trong cung, đúng là có hơi khó khăn.

Nhưng may mà có Mặc Phùng Dương, vì thế đã lặng yên không một tiếng động đưa người vào được Cung Vị Ương.

Sau khi nhìn thấy rõ ràng diện mạo của Du Chí, sắc mặt Mặc Lệ Nga lập tức trắng bệch!
Rõ ràng nàng ta đã nhớ lại cái đêm đáng sợ bốn năm về trước.

Dáng vẻ dữ tợn của Du Chí vẫn luôn in đậm trong đầu nàng ta suốt bốn năm nay, Mặc Lệ Nga bỗng rùng mình một cái theo bản năng!
Tiếp theo, nàng ta hoảng loạn đứng dậy, trốn ra phía sau Mặc Phùng Dương.

Nhìn dáng vẻ của nàng ta, đúng là bị dọa sợ thật.

Khó trách, nàng ta lại oán hận Vân Khương Mịch như thế!
Vì thế Vân Khương Mịch không so đo thái độ quá đáng của nàng ta nữa, ngược lại nhìn nàng ta bằng ánh mắt đau lòng.

“Vân Khương Mịch, ngươi muốn làm cái gì? Ngươi đưa người này tiến cung là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ, bốn năm trước chưa hại được bản công chúa, nên hôm nay ngươi muốn hại ta nữa sao?”
Mặc Lệ Nga trốn sau lưng Mặc Phùng Dương, cả người run bần bật.


Nàng ta thất thanh gọi ra bên ngoài: “Người đâu! Mau tới đây!”
“Các ngươi đều chết hết rồi à? Còn không nhanh lôi cái tên khốn kiếp này ra ngoài, dùng gậy đánh chết đi?”
Du Chí cũng bị dọa không nhẹ.

Gã bị Vân Khương Mịch nhốt ở phòng chứa củi mấy ngày nay, đã mấy ngày chưa nhìn thấy ánh mặt trời rồi.

Hôm nay, mới vừa thấy ánh mặt trời thì đã bị Như Minh đánh một chưởng hôn mê luôn
Mới vừa tỉnh lại, người đã xuất hiện ở Cung Vị Ương, Cửu công chúa thét chói tai muốn lôi gã ra ngoài dùng gậy đánh chết… Du Chí bị dọa đến suýt nữa đái trong quần, cuống quít xin tha.

“Lệ Nga, đừng sợ, có Bổn Vương ở đây.


Mặc Phùng Dương vội trấn an Mặc Lệ Nga: “Chuyện bốn năm trước, có ẩn tình khác.


“Muội đã nhận ra gã ta, vậy nghe gã ta thành thật thuật lại chuyện bốn năm trước.


Có hắn ở đây, Mặc Lệ Nga mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Chỉ là, nàng ta vẫn không ngừng run rẩy.

Vân Khương Mịch vội đi lên, vừa muốn đưa tay vỗ nhẹ bả vai nàng ta, không ngờ rằng Mặc Lệ Nga giống như bị điện giật, lùi về sau theo bản năng, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi muốn làm cái gì?”
E là chuyện bốn năm trước thật sự đã tạo thành tổn thương rất sâu trong lòng nàng ta.

Vân Khương Mịch vừa áy náy, vừa đau lòng.

“Cửu công chúa, cái mưu kế ngu xuẩn vào bốn năm trước là do ta không tốt! Ta xin lỗi muội.


Vẻ mặt nàng đầy áy náy, chân thành nói: “Muội đánh ta cũng được, mắng ta cũng không sao! Nhưng ta không muốn muội tiếp tục hiểu lầm ta, cho nên muội chờ nghe hết rồi lại nói.


Nói xong, nàng xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Du Chí: “Thuật lại toàn bộ lời ngươi đã nói với ta cho Cửu công chúa nghe!”
“Nếu dám giấu giếm một lời nào, Bổn Vương phi sẽ băm ngươi thành thịt vụn!”
Ánh mắt sắc bén kia khiến Du Chí không khỏi nhớ lại cái ngày ở viện Ánh Nguyệt, dáng vẻ nàng cầm dao găm khi ấy thật đáng sợ.

Du Chí cuộn tròn trên mặt đất, run rẩy kể lại đầu đuôi câu chuyện.

“Cửu công chúa, chuyện này không liên quan gì đến Minh Vương phi!”
Gã ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy sợ hãi nói: “Lúc trước Minh Vương phi chỉ luôn miệng dặn dò, bảo mấy huynh đệ chúng ta chỉ cần hù dọa Cửu công chúa, không được làm cho ngài bị thương.



“Là, là Doanh Vương phi uy hiếp mấy người chúng ta, nhất định phải lấy đi trong sạch của ngài.


“Còn nói, chuyện này nàng ta sẽ thay chúng ta giải quyết, sau khi xong việc sẽ bình an không sao cả.


Nói xong, gã hoảng sợ khóc lớn: “Cửu công chúa, bỏ qua cho tiểu nhân đi, tiểu nhân cũng chỉ nhất thời u mê bị quỷ ma sai khiến…”
Chân tướng của việc này dù thế nào Mặc Lệ Nga cũng không dám tin.

Người đứng phía sau màn sao có thể là Tần Nghiên Tuyết?
Sao có thể?
Tam tẩu xinh đẹp, xuất thân trong sạch, dịu dàng lương thiện, đối xử với nàng ta vô cùng tốt.

Mấy năm gần đây, trong lòng Mặc Lệ Nga, Tần Nghiên Tuyết đã trở thành người xứng đáng được chọn làm “chị dâu” nhất.

Cho nên sau đó, vì chuyện Tần Nghiên Tuyết gả cho Mặc Vân Khinh nên Mặc Lệ Nga không chịu gặp bất kỳ ai cả.

Nhưng chỉ cần Tần Nghiên Tuyết đến, nàng ta đều tự mình tiếp đón.

Nàng ta và Đức phi, đều xem Tần Nghiên Tuyết là nàng dâu của Mặc Phùng Dương…
Hôm nay, lời khai của Du Chí, đối với Mặc Lệ Nga mà nói, quả thật là sét đánh ngang tai!
Một người tốt như Tần Nghiên Tuyết làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Mặc Lệ Nga không dám tin điều này.

Nàng ta liều mạng lắc đầu: “Không đâu, không đâu! Sao có thể? Tam tẩu đối xử tốt với ta như vậy, nàng chính là người mà ta tin tưởng nhất, sao lại có thể hại ta được?”
“Nhất định là ngươi!”
Nàng ta xoay người lại, chỉ tay vào Vân Khương Mịch: “Là ngươi! Ngươi muốn hại ta, còn hại luôn cả Tam tẩu!”
“Ngươi làm điều ác, mà còn muốn vu oan hãm hại Tam tẩu! Là ngươi đã sai khiến tên khốn khiếp này nói như vậy, nhất định là ngươi!”
Mắt thấy móng tay bén nhọn của nàng ta đã sắp cào lên mặt Vân Khương Mịch.

Mặc Phùng Dương kịp thời nắm lấy tay nàng ta, sau đó bảo vệ Vân Khương Mịch ở sau người: “Lệ Nga, muội bình tĩnh lại đi!”

“Làm sao ta có thể bình tĩnh được? Ca ca, chẳng lẽ huynh muốn che chở cho nàng sao? Huynh đừng quên, lúc trước chính nữ nhân này đã hại huynh và Tần Nghiên Tuyết phải hủy hôn, hãm hại Tam tẩu, tính kế huynh, còn mưu hại ta!”
Mặc Lệ Nga điên cuồng rít gào: “Nàng ta chính là người có lòng dạ rắn rết, là người ác!”
“Vì sao huynh lại muốn che chở nàng?”
Đối mặt với lời chất vấn của nàng ta, Mặc Phùng Dương chau mày: “Bổn Vương chỉ đứng về phe sự thật.


Nếu như không phải ngày đó hắn nghe thấy Vân Khương Mịch ép cung, hôm nay nhất định cũng giống như Mặc Lệ Nga, cho rằng là Vân Khương Mịch xúi giục Du Chí nói như vậy, vu oan hãm hại Tần Nghiên Tuyết.

Nhưng cảnh tượng ngày đó đã khiến hắn tin Vân Khương Mịch vô tội.

Không ngờ rằng Mặc Phùng Dương sẽ tin tưởng nàng, vẻ mặt của Vân Khương Mịch trở nên ngây dại.

Sau khi lấy lại tinh thần, nàng vội vàng giải thích: “Cửu công chúa, lời ta nói đều là thật! Nếu như ngươi không tin, có thể lập tức đi mời Doanh Vương phi tiến cung, đối chất với ta!”
“Người tính toán hay lắm, biết thừa Tam tẩu bị Tam ca cấm túc, cho nên mới dám nói như vậy!”
Mặc Lệ Nga vẫn không muốn tin nàng: “Vân Khương Mịch, ngươi hãm hại ta! Bây giờ thì ngươi càng lợi hại hơn nữa!”
“Bản công chúa không biết, ngươi làm thế nào để Thất ca ca tin mấy chuyện xằng bậy của ngươi.

Nhưng ở chỗ bản công chúa, ta sẽ không tin một từ một chữ nào từ miệng ngươi!”

Điện Thái Hòa, đó là nơi cử hành cung yến.

Có hai manh mối này, muốn tìm được tiểu cung nữ kia rất dễ dàng.

Chỉ là không ai ngờ rằng, sau khi tìm được tiểu cung nữ kia, thì lại nảy sinh một nan đề khó giải quyết!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK