Mặc Vân Đức và Mặc Vân Khinh, Mặc Hàn Vũ và Mặc Phùng Dương… Hai đánh hai, như vậy mới công bằng.
Nào biết, Mặc Hàn Vũ lại sốt ruột đẩy tay của nàng ra, vẻ mặt vội vàng nhìn nàng: “Không được, không được! Vũ Oanh quy định trước khi trời tối ta phải trở về vương phủ”
“Ngươi nhìn xem bây giờ đã là lúc nào rồi? Ta mà trở về trễ nhất định sẽ rất thảm!”
Vừa nói xong, hắn ta lập tức rời đi đâu cũng không thèm ngoái lại.
Vân Khương Mịch nhìn bóng lưng của hắn ta, hừ nhẹ một tiếng: “Không có tiền đồ!”
“Tử Ngư, khi nào ngươi trở về núi Vân Vụ? Có cần ta tiễn ngươi không?”
Nàng quay đầu lại nhìn Tống Tử Ngư.
“Không cần”
Tống Tử Ngư khế cười: “Ta đi ngay bây giờ, chậm nhất là giờ này ngày mai sẽ có mặt tại kinh thành.
Các người về trước đi, buổi tối đi nhiều không an toàn”
Hắn ta nhìn Mặc Phùng Dương đầy ẩn ý.
Nhìn Tống Tử Ngư xoay người rời đi, Vân Khương Mịch chau mày, khó hiểu: “Vừa rồi sao hắn ta lại nhìn chàng? Có phải chàng ở sau lưng ta làm chuyện gì xấu không dám để người khác biết?”
“Không có.”
Mặc Phùng Dương lập tức lắc đầu: “Về phủ thôi, trời cũng không còn sớm nữa, chắc Phong Bảo cũng đã về phủ rồi”
Nhắc tới nhỉ tử, Vân Khương Mịch không chậm trễ, lập tức rời đi.
Mặc Phùng Dương nhìn lướt qua bóng dáng của Tống Tử Ngư dần biến mất, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Cung Vĩnh Thọ Đức phi nhíu mày khó chịu, hai tay đang bưng chén trà, cứ ngồi như vậy nắm chặt chén trà nhỏ, mãi vẫn không đặt xuống, đến lông mày cũng không giãn ra tý nào.
Mấy người Lý ma ma đến thở cũng không dám thở mạnh, sau khi nhìn nhau, lại nhìn Đức phi với vẻ mặt khẩn trương.
Mãi cho đến lúc truyền thiện, bà ta mới dè dặt cẩn thận lương nương, nương nương?”
“Nói”
Đức phi lấy lại tinh thần, đặt chén trà đã nguội lạnh ở trong tay xuống hỏi: “Có chuyện gì?”
“Nương nương, có cần truyền thiện không?”
“Truyền”
Đức phi thốt ra từng chữ từng chữ, quý hiếm như vàng.
Trong lòng Lý ma ma cảm thấy nghi ngờ.
Bà ta dùng ánh mắt sai Tế Vân truyền thiện, còn bản thân mình thì nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Đức phi: “Nương nương, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
Đức phi lắc đầu, lông mày lại nhíu chặt hơn.
Nhìn dáng vẻ này không giống như là không có chuyện gì… Vẻ mặt Lý ma ma lo lắng: “Nương nương, nếu như gặp phải chuyện gì, nói không chừng nô tì có thể giúp người giải thích nghi ngờ”
“Ngươi nói xem, rốt cuộc Phùng Dương nghĩ như thế nào?”
Lúc này Đức phi mới mở lời “Vàng ngọc”.
Có điều, nói chuyện không đầu không đuôi càng làm cho Lý ma ma mờ mịt không hiểu.
“Vương gia làm sao rồi?”
Bà ta gãi đầu: “Nô tỳ ngu dốt…
“Chẳng phải nói, lúc chạng vạng ba người Phùng Dương, Vân Khương Mịch và tiểu bạch kiểm kia vui vẻ cùng nhau xuất cung sao? Ngươi nói xem rốt cuộc bọn họ đang diễn kịch gì vậy?”
Ba người cùng đi? Lại còn vui vẻ?
Đức phi ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu: “Lòng dạ Phùng Dương thật sự rộng lượng như vậy sao?”
Lý ma ma sửng sốt.
Ngay sau đó mới phản ứng lại, Đức phi đang nói đến chuyện lúc chạng vạng ngày hôm nay.
Những lời này là do Tế Vũ bẩm báo lại với Đức phi.
Nói rằng nhìn thấy Vương phi đi giữa, Vương gia và tiểu bạch kiểm đi hai bên…Hai người giống như là hộ vệ, một trái một phải ở bên cạnh bảo vệ Vương phi.
Sau khi nghe câu chuyện này, Đức phi vẫn luôn duy trì tư thế cau mày, ngồi bưng chén trà.
“Ngươi nói xem, chẳng lẽ Phùng Dương thật sự chấp nhận tiểu bạch kiểm kia sao?”
“Rốt cuộc ngày hôm nay bọn họ tiến cung là vì chuyện gì?
Danh Sách Chương: