Xem ra, kẻ đứng đẳng sau đúng là nằm trong mấy vị ‘Vương phi này.
Dĩ nhiên, Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương đã sớm biết rõ, người đứng đằng sau chính là Tân Nghiên Tuyết.
Có điều, Vân Khương Mịch không hề biết chuyện Mặc Phùng Dương nghe trộm nàng bức cung Du Chí.
Nàng cố ý muốn làm Bích Yên nói ra ở ngay trước mặt hắn.
Để Mặc Phùng Dương mở to hai mắt nhìn xem, rốt cuộc vị người tình trong mộng trong lòng hắn là hạng người gì!
“Sở Vương phi?” Sở Vương là Đại Hoàng tử Mặc Vân Đức.
Sở Vương phi Nam Cung Nguyệt chính là Đông Quận công chúa, mấy năm trước hòa thân đến Nam Quận.
Bích Yên lắc đầu.
“Hàn Vương phi?” Hàn Vương là Nhị Hoàng tử Mặc Hàn Vũ.
Hàn Vương phi Chu Vũ Oanh là đích tiểu thư của phủ tướng quân.
Bích Yên tiếp tục lắc đầu.
“Tứ Hoàng Tử Chu vương vẫn chưa thành thân.
Ngoại trừ bổn vương phi, vậy chỉ còn Doanh Vương phi rì Vân Khương Mịch liếc mắt nhìn Bích Yên, thấy nàng ta cắn chặt môi, cười như không cười, hỏi: “Tạm thời không đề cập tới bổn vương phi, vậy Doanh Vương phi?” Vẻ mặt Bích Yên cứng đờ.
Sau nhiều lần do dự, cuối cùng chậm rãi gật đầu.
Ánh mắt Vân Khương Mịch lóe lên “kinh ngạc”, đặt chén trà trong tay xuống: “Không thể nào?”
“Doanh Vương phi tính tình lương thiện, thùy mị độ lượng.
Sao nàng ấy lại là người ác độc như vậy được chứ?” Dứt lời, nàng “phẫn nộ” đứng dậy: “Bích Yên to gan, ngươi dám nói xấu Doanh Vương phi sao?!” Bích Yên luống cuống tay chân.
Bởi vì không thể nói thanh minh cho mình, nàng ta chỉ có thể quỳ không ngừng dập đầu.
Miệng nàng ta “a a a”, khoa tay ra dấu, nhìn ra tâm trạng cực kỳ kích động.
“Sao Doanh Vương phi có thể làm ra chuyện như vậy được?!” Vân Khương Mịch đầy căm phẫn: “Nàng ấy rất ‘hiền lành!” Mặc Phùng Dương: “…” Kỹ thuật diễn này hơi khoa trương.
Nhưng mà hiện tại Vân Khương Mịch đã bị diễn viên nhập thể: “Bích Yên, ngươi có biết dám nói xấu Vương phi là tội gì không?!” “Tội nhẹ thì áp giải vào nhà lao, nặng thì tru di cửu tộc!” “Ngươi có mấy lá gan, mấy cái mạng mà dám nói xấu Doanh Vương phi?!” Ngay cả Như Vân cũng nhìn ra Vương phi nhà mình đang cố tình diễn kịch trước mặt Vương gia! Hắn ta sờ sờ mũi, đứng một bên xem cuộc vui.
Dường như Vương phi hiểu nhầm điều gì rồi.
Rõ ràng là chủ nhân nhà mình đối với Doanh Vương phi đã… Lúc này, chỉ nghe Mặc Phùng Dương thản nhiên nói: “Nếu đã tra ra manh mối về kẻ đứng phía sau, ngươi còn muốn hỏi cái gì?” Một câu nói liền định tội cho Tân Nghiên Tuyết.
“Vương gia, thiếp đang thể hiện bất mình cho ngài mài!” Vân Khương Mịch tiến đến kéo cánh tay của hắn.
Không lệch chút nào, tay nàng tóm vào vết thương còn chưa khỏi hẳn của hắn, sắc mặt Mặc Phùng Dương hơi biến đổi, không tiếng động hít vào một hơi.
“Chẳng phải Doanh Vương phi ở trong lòng ngài thuần khiết như ngọc, dịu dàng hiền thục, tốt bụng rộng rãi sao?” Vân Khương Mịch vô cùng đau đớn lắc đầu: “Sao nàng ấy lại làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy được chứ?!”
“Cửu Công chúa là em gái ruột của ngài! Doanh Vương phi làm như vậy, rốt cuộc là không có đạo đức, hay là…”
“Đủ rồi” Mặc Phùng Dương mất kiên nhãn: “Ngày mai là sinh nhật của mẫu phi, ngươi muốn làm cái gì?”
“Vẫn là Vương gia hiểu ta!” Mặt Vân Khương Mịch mang nụ cười, ngồi xuống lại, không hề liếc nhìn Bích Yên cái nào: “Đến bây giờ Cửu Công chúa vẫn không chịu tin tưởng lời nói của ta, không chịu tha thứ cho ta, trong lòng mẫu phi cũng có hiểu lầm với ta”
“Nếu như không giải thích rõ ràng, Vương gia kẹp ở giữa hai bên làm khó, vẫn là thiếp không có lỗi!”
“Nói tiếng người.” Mặc Phùng Dương không chút nể nang, cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của nàng.
Danh Sách Chương: