Lần trước đến, trong nhà nàng chỉ có tám cái chén, hiện giờ không cần phải đến trấn bày sạp nữa, trong nhà liền có thêm hai mươi cái chén mới.
Đều là chén sứ trắng, phía trên in cánh hoa màu hồng nhạt, phối hợp với thạch băng màu vàng nhạt, đặc biệt đẹp mắt.
Người nhà họ Triệu mỗi người cầm một chén, uống vào vô cùng thỏa mãn.
Triệu lão thái thái lạnh lùng nói: "Xuân Hoa, bưng một chén còn lại qua cho nương con, Hạ Hoa, con rửa sạch chén đưa cho đại bá nương ngươi bỏ vào trong giỏ."
Phân phó xong, lão thái thái nhìn về phía Trình Loan Loan: "Tức phụ lão đại, thứ kiếm ra tiền này về sau con cũng đừng đưa tới đây nữa, mười hai chén thạch băng chính là hai mươi bốn văn tiền, cho chúng ta uống không phải là lãng phí sao?"
Triệu lão thái thái uống xuống có chút đau lòng, đồ quý giá hai văn tiền một chén, lão bà như bà đây nào có tư cách uống.
Trình Loan Loan cười mở miệng: "Nương, không mang chút đồ ăn qua đây, làm sao con không biết xấu hổ dám mở miệng nhờ Lão nhị Lão tam giúp đỡ chứ?"
Triệu Hữu Ngân lập tức đứng dậy: "Đại tẩu, tẩu có chuyện gì, phân phó một tiếng, ta lập tức đi làm."
Triệu Hữu Tài cũng nói: "Đều là người một nhà, khách khí cái gì."
Trình Loan Loan thở dài một hơi: "Thạch băng này làm rất phiền phức, chủ yếu là bị đau tay, tay Đại Sơn bị thương, ta không dám để cho hắn làm nữa, đành phải đến mời Lão nhị Lão tam hỗ trợ, cụ thể làm cái gì, theo ta đi một chuyến là biết."
Triệu Hữu Ngân và Triệu Hữu Tài bỏ công việc trong tay, chuẩn bị đi theo.
Tôn thị giặt quần áo ở phòng sau nghe thấy Trình Loan Loan nói, hận không thể vọt tới tiền viện ngăn cản nam nhân nhà mình đi, công việc đau tay dựa vào cái gì để cho nam nhân của nàng ta làm, đại tẩu đau lòng nhi tử của mình, nàng ta cũng đau lòng cho nam nhân của mình!
1
Nhưng rốt cuộc cũng không dám tiếp tục chọc lão thái thái tức giận, Tôn thị đem cục tức này nhịn xuống.
Trình Loan Loan còn đang nói: "Hạ Hoa, ngày mai con không cần đi đào rau dại cho gà vịt nữa, nhưng đại bá nương có chuyện khác nhờ con giúp đỡ, ngày mai con ăn điểm tâm rồi hẵng qua."
Hạ Hoa vừa nghe nói không cần đào rau dại cho gà vịt, trái tim lạnh đi một nửa, nhưng lại nghe được còn có chuyện khác cần giúp đỡ, trên mặt lập tức lộ ra tươi cười: "Con nghe lời đại bá nương."
Trình Loan Loan dặn dò xong chuyện, chuẩn bị trở về bận rộn làm thạch băng.
Còn chưa xoay người đã bị Triệu lão đầu tử gọi lại: "Tức phụ lão đại, ngươi lại đây xem một chút, thùng gỗ làm cao như vậy, có thể dùng được không?"
Trình Loan Loan kinh ngạc một chút.
Nàng vừa vào cửa liền nhìn thấy lão đầu tử đang dựng một cái cây, nàng không hiểu đang làm cái gì, tất nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều.
Không nghĩ tới, vậy mà đang làm thùng gỗ, còn hỏi ý kiến của nàng, đó chính là làm thùng gỗ cho nàng, đêm qua nàng còn đang lên kế hoạch đi mua thùng gỗ chậu gỗ mang về...
Trong một thời gian ngắn, tâm trạng của nàng có chút phức tạp.
Sau khi nàng xuyên qua, lấy lòng nhị lão Triệu gia là muốn xử lý tốt quan hệ dòng tộc, đối với nàng sau này xây nhà mua đất cũng có lợi.
Nàng không bao giờ nghĩ tới sẽ nhận được hồi báo.
Nụ cười trên mặt Trình Loan Loan cũng trở nên chân thành hơn: "Cha, làm cao như thùng gỗ trong nhà là được rồi, đến lúc đó con trả tiền công cho cha."
Triệu lão đầu tử gõ gõ vào sợi thuốc lá: "Sau khi thùng gỗ này làm xong, con mang lên thị trấn, bỏ ra chút tiền tìm thợ mộc để quét một lớp dầu, như vậy có thể dùng được mười mấy năm, xong truyền lại cho huynh đệ Đại Sơn Nhị Cẩu, đây là đồ đạc của Triệu gia chúng ta, lấy tiền công của ngươi làm cái gì?"
Logic này, Trình Loan Loan không có cách nào phản bác.
Nàng cười tiếp nhận ý tốt của Triệu lão đầu tử, nói cảm ơn xong, lúc này mới rời khỏi nhà cũ Triệu gia.