Nhưng cũng không thể một mực khen ngợi mù quáng được, cũng nhất định phải có những lời khiển trách không dễ nghe.
Trình Loan Loan nhìn mọi người, mở miệng nói: "Ta chú ý thấy, lượng củi khô trong phòng củi có bị giảm bớt một chút. Có vài người sẽ thuận tay mang theo một ít củi khô về nhà. Một thanh củi không đáng giá mấy đồng, nhưng có thể phản ánh trình độ đạo đức của một người, chuyện đã phát sinh rồi thì ta sẽ không so đo, nếu có lần sau, một khi bị ta biết được, trực tiếp đuổi việc, đều nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi!"
Mọi người đồng thanh mở miệng, âm thanh sấm rền.
Trong đó có khoảng hai ba người vụng trộm đem củi khô về nhà, lập tức xấu hổ không thôi, ở trong lòng âm thầm quyết định, về sau nhất định phải càng thêm cố gắng làm việc, không cô phụ ý tốt của nương Đại Sơn...
"Nhìn lại một tháng qua, ta cảm thán muôn vàn, nội tâm bành trướng, hướng tới con đường phía trước, bởi vì có mọi người, ta tự tin gấp trăm lần, hy vọng tràn đầy." Trình Loan Loan mở miệng tổng kết: "... Ta tin rằng với những nỗ lực của tất cả mọi người, ngày mai của thôn Đại Hà chúng ta sẽ càng tốt hơn, tất cả mọi người trong thôn Đại Hà sẽ càng thêm vừa lòng đẹp ý!"
"Ba ba ba!"
Tất cả mọi người tự động vỗ tay, bàn tay cũng đỏ ửng lên.
"Được rồi, giải tán!" Trình Loan Loan nhẹ nhàng nói: "Tổ trưởng lưu lại, bắt đầu phiên họp."
Mọi người trong nhà chính đều tản đi, chỉ còn lại sáu tổ trưởng, cùng với quản lý khố phòng Ngô Tiểu Chùy và nhân sự hành chính Triệu lão thái thái.
Bảo bọn họ ở lại họp chính là để giao phó nhiệm vụ mà mỗi tổ trưởng phải gánh vác. Tổ trưởng lương cao hơn một chút, đương nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm nhiều hơn một chút...
Mỗi người phụ trách đều phải tự lên tiếng phát biểu.
Đến lượt Lý Tú Nga, nàng vừa nói một câu thì ho một tiếng, đến cuối cùng ho đến mức mặt cũng đỏ bừng lên.
Trịnh Liễu Nha ân cần hỏi: "Tú Nga tỷ, ta nghe Vương thẩm nói nhi tử ngươi đêm qua bị sốt cao, có phải là lây qua ngươi rồi không? Ngươi còn phải đi làm nữa, chuyện chăm sóc nhi tử cứ giao cho nhi tức đi, bản thân đừng quá ỷ mạnh..."
1
"Khụ, nhi tức của ta cũng bị bệnh." Lý Tú Nga ho khan nói: "Ta thực ra cũng không có việc gì, chỉ là cổ họng...Cổ họng chỉ hơi ngứa một chút, đúng rồi, nương Đại Sơn, vừa nãy ta nói đến đâu rồi?"
Trình Loan Loan uống một ngụm trà, khẽ nhíu mày: "Nhi tử ngươi sốt cao đã hạ sốt chưa?"
Vừa nói đến chuyện này, nước mắt Lý Tú Nga gần như rơi xuống: "Chiều hôm qua bắt đầu nóng rần lên, lúc ta đi làm về đã sốt mê man luôn rồi...Ta ở bên giường chăm sóc cả đêm, đại khái là không ngủ ngon, buổi sáng thức dậy cũng hơi không thoải mái một chút. Nhưng mà không sao cả, ta sẽ không làm công việc bị chậm trễ đâu..."
Trình Loan Loan gật đầu: "Tú Nga tỷ, ngươi đừng đi làm nữa, về nhà nghỉ ngơi đi, đây cứ coi như là nghỉ ốm, không khấu trừ tiền công, cũng sẽ không ảnh hưởng đến toàn bộ công việc."
Trong phường có rất nhiều người, một người ho khan thì nước bọt sẽ lẫn vào trong không khí, còn không biết sẽ lây cho bao nhiêu người. Thời cổ đại chi phí chữa bệnh quá cao, nàng cũng không hy vọng người trong phường kiếm được tiền rồi lại tiêu hết tiền vào thuốc men.
Lý Tú Nga vội vàng xua tay: "Nương Đại Sơn, ta còn có thể làm việc được, không sao đâu..."
Trình Loan Loan cố ý nghiêm mặt nói: "Đây là mệnh lệnh, trở về nghỉ ngơi hai ngày đã rồi nói sau."
Triệu lão thái thái phụ họa thêm: "Bao nhiêu người muốn nghỉ ngơi cũng không dám, bởi vì xin nghỉ sẽ bị trừ tiền công. Ngươi bây giờ được nghỉ mà vẫn có tiền, cơ hội tốt như vậy, sao mà cứ từ chối thế? Được rồi, mau trở về, nghe ngươi ho mà ta cũng nhức đầu luôn."
Lý Tú Nga thiên ân vạn tạ trở về.
Mọi người trong phường tiếp tục làm việc khí thế ngất trời.
Trình Loan Loan chú ý tới, vừa nãy lúc họp có không ít hán tử cùng phụ nhân còn mặc áo mỏng.
Lúc này chính là mùa đông, tuy rằng trời còn chưa có tuyết rơi nhưng đã rất lạnh. Bên trong nàng vụng trộm mặc áo lót giữ nhiệt, bên ngoài mặc thêm hai bộ y phục mùa đông của thời đại này mới cảm thấy toàn thân ấm áp. Trong phường xà phòng suốt ngày nổi lửa, cho dù nhiệt độ so với ngoài trời cao hơn một chút, nhưng chỉ mặc một bộ áo mỏng vẫn còn quá ít.