Những người này có đa số là thành viên của đội tuần tra, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì lập tức nổi giận, thuận tay túm lấy củi gỗ trong sân: "Buông nương Đại Sơn ra!"
Tên quan sai cầm đầu kia cũng nổi giận: "Đám điêu dân các ngươi là muốn đối nghịch với quan phủ sao, dám cãi lại lệnh qua, chém!"
Hắn đột nhiên rút thanh đao ở bên hông ra
Trình Loan Loan đang đứng bên cạnh hắn ta, lưỡi đao của hắn lướt qua cánh tay của Trình Loan Loan, nàng tức khắc giống như diều đứt dây bay ra xa.
"Phốc!"
Nàng ôm ngực, phun ra một búng máu.
Trên miệng toàn là máu tươi, máu còn lan ra trên nền gạch xanh.
"Nương Đại Sơn!"
"Triệu đại tẩu tử!"
"Quả thực khinh người quá đáng!"
Một đám hán tử bao vây bốn tên kia lại.
Nha sai kia cũng kinh sợ, vừa rồi hắn căn bản là không có ý động thủ với Tuệ Nhũ nhân, cũng không có đẩy Tuệ Nhũ nhân ra, Tuệ Nhũ nhân này thân thể yếu ớt như thế nào mà đã lập tức hộc máu?
Tuy rằng hắn có Hạ đại nhân chống lưng, nhưng trong lòng vẫn là có điểm hoảng hốt.
Nếu Tuệ Nhũ nhân cứ như vậy mà mất mạng thì hắn ta chắc chắn sẽ nhận hết hậu quả.
"Đám điêu dân các ngươi chờ đó cho ta!"
Đám quan sai thu đao lại rồi hùng hổ rời đi.
Bốn nhi tử đang sốt ruột ở bên ngoài lập tức vọt vào.
"Nương, ngài không sao chứ, người đâu, đi mời Trịnh lang trung!"
Triệu Đại Sơn bế ngang Trình Loan Loan chạy vọt vào nhà, cẩn thận đặt lên giường.
"Nương..." Triệu Tứ Đản nước mắt lưng tròng: "Nương, nương ngàn vạn lần đừng chết, nương, ngài nói gì với con đi, con sợ hãi..."
Trình Loan Loan khụ khụ: "Đóng cửa lại..."
Triệu Tam Ngưu vội vàng đóng cửa.
Khi trong phòng chỉ còn lại bốn nhi tử, Trình Loan Loan lập tức không có việc gì từ trên giường ngồi dậy, nàng lấy một túi máu ở trong ngực ra: "Giữa trưa không phải đã giết một con gà sao, máu trên mặt đất lúc nãy đều là máu gà, Tứ Đản, không được cười, phải khóc, bi thương khóc, phải để tất cả mọi người cho rằng ta sắp chết..."
Triệu Tứ Đản vội vàng thu lại vẻ tươi cười, biểu cảm trên gương mặt so với khóc thì còn khó coi hơn.
Mà trong sân nhà của Trình Loan Loan đã tụ tập rất nhiều người, mỗi người đều mang bộ dạng tức giận và căm hận.
"Từ sau khi Hạ đại nhân kia tới thì thôn Đại Hà chúng ta chướng khí mù mịt, thật là khó mà chấp nhận được."
"Nương Đại Sơn chính là Cửu phẩm Nhũ nhân, thế mà lại bị một tên tùy tùng nhỏ nhoi của Hạ đại nhân kia đánh tới mức chỉ còn nửa cái mạng, chúng ta đều là dân chúng ở dưới đáy xã hội, sau này không phải càng thảm hơn sao?"
"Lý chính cũng tức tới sinh bệnh, nằm trên giường không dậy nổi, buổi sáng ta đi xem thì thấy sắc mặt của lý chính trắng bệch không khác gì người chết."
"Nương Đại Sơn cùng lý chính thúc đều ngã xuống, thôn chúng ta phải làm sao đây..."
Lòng người hoảng loạn, mọi người đều rất bất an.
Tên quan sai kia trở về thì đem chuyện Tuệ Nhũ nhân bị thương bẩm báo lên: "Tuệ Nhũ nhân tính cách cương ngạnh, không muốn tới đây, tiểu nhân cũng không có đánh đập, không hiểu vì sao nàng ta đột nhiên lại té ngã, phun ra một búng máu, cũng không biết có thể sống được hay không... Đại nhân, Tuệ Nhũ nhân này ở làng trên xóm dưới đều có uy danh, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì đối với ngài sẽ rất bất lợi..."
Hạ Viêm gõ gõ cái bàn, cảm thấy thực đáng tiếc.
Hắn ta luôn yêu thích những cô nương nhỏ tuổi, lần đầu tiên đối một phụ nhân hơn ba mươi tuổi động tâm tư, không nghĩ tới Tuệ Nhũ nhân này thân thể kém như vậy, nữ nhân thân thẻ không tốt thì không thể cùng hắn lăn lộn.
Hắn ta bỏ tâm tư này xuống, lạnh lùng nói: "Cho những người này một chút việc để làm thì sẽ không có ai có thời gian nghị luận nữa, phân phó xuống, núi than đá tuyển nhân công, chỉ cần là hán tử có sức lực, đều có thể tới báo danh, một ngày hai mươi văn tiền, kết toán trong ngày!"
Thông báo của quan sai rất nhanh được dán ra ngoài, các ngành nghề cần tuyển nhân công rất nhiều, nhiều nhất là sửa đường, còn có sửa tường vây, sửa phòng làm việc, đào giếng, đào than đá...Đợt đầu tiên cần tuyển hơn hai trăm người.
Nhưng thông cáo đã dán suốt một ngày nhưng không một ai tới xin làm.