Trứng bắc thảo là món ngon truyền thống của dân tộc Trung Hoa, người không thích thì không muốn chạm qua, nhưng nếu đã thích thì sẽ không thể nào bỏ qua được, bộ phận người yêu thích trứng bắc thảo kia chính là một nguồn thực khách tiềm năng.
Đến thời gian chiều tối, tửu lâu lại trở nên náo nhiệt lần nữa.
Triệu Nhị Cẩu cùng Ngôn Thiết Tử phụ trách tiếp đãi khách nhân, Lục Ánh Tuyết cùng Trình Loan Loan phụ trách lên đồ ăn, Triệu Đại Vượng phụ trách rót trà, Xuân Hoa giúp việc bếp núc và rửa chén, Ngô Tuệ Nương cầm sạn không ngừng bận rộn.
Cũng may chỉ có mười bàn bằng không sẽ bận đến mức người ngựa đều ngã.
Sắc trời còn chưa tối hoàn toàn, một ngày lao động vất vả cũng kết thúc.
Nguyên liệu nấu ăn sau bếp cũng đều đã dùng gần hết, gà vịt thịt cá đều là đi mua, rau củ là thu mua ở trong thôn, một chút cũng không lãng phí.
Triệu Nhị Cẩu bùm bùm gõ bàn tính, tính toán sổ sách của một ngày.
Trình Loan Loan cùng Lục Ánh Tuyết còn có Ngô Tuệ Nương đi đến sau bếp giúp Xuân Hoa rửa chén.
Nha đầu này cả ngày rửa rau, thái rau, sơ chế nguyên liệu, còn phải nhân thời gian rảnh rỗi rửa chén, bận đến đầu óc choáng váng, mồ hôi đầy đầu.
"Đại bá nương, Ngu phu nhân, đại tẩu, các ngài ra ngoài nghỉ ngơi đi, để cháu rửa là được." Xuân Hoa làm một lúc nhiều việc với bộ dạng "ta có thể làm được hết."
Ngô Tuệ Nương nhanh nhẹn ngồi cạnh cái thau to: "Nhiều chén như vậy muội rửa đến bao giờ."
Ngoại trừ chén dĩa của các món chính thì nhiều nhất vẫn là mấy cái đĩa con đựng đồ ăn thử, còn có một thùng đũa, lượng công việc quả thật là rất lớn, rửa xong chỗ này lại còn phải dọn dẹp phòng bếp, ít nhất cũng bận rộn đến hơn một canh giờ nữa.
Trình Loan Loan nhìn thoáng qua sắc trời ở bên ngoài, lúc này là thật sự không còn sớm.
Nàng cần phải tuyển thêm người rửa chén, bằng không về sau thời gian đóng cửa nghỉ ngơi đều trễ thêm nửa canh giờ.
Làm buôn bán sao tuy rằng là vì kiếm tiền, nhưng cũng không thể khiến người ta mệt đến choáng váng, nhẹ nhàng kiếm ra bạc mới là thứ mà nàng theo đuổi.
"Nương, đã tính xong rồi!"
Triệu Nhị Cẩu mặt mày hưng phấn đi tới, đưa sổ sách tới trước mặt Trình Loan Loan.
Nàng dùng tạp dề lau tay, đứng lên nhận lấy sổ sách, hôm nay tổng lợi nhuận là bảy mươi lượng bạc, hơn nữa khách hàng nạp phí hội viên, sáu thẻ vàng, mười tám thẻ bạc, tổng cộng là tám trăm năm mươi hai lượng bạc.
Chi phí chủ yếu là mua gà vịt thịt cả cùng mấy thứ nguyên liệu khác, tiêu phí hơn ba mươi lượng bạc, đa số là dùng để nấu các món ăn miễn phí, khấu trừ này nọ thì phần còn dư lại cũng không ít.
Triệu Nhị Cẩu hô hấp có chút dồn dập.
Lúc trước nương triển khai hoạt động thẻ hội viên, hắn chỉ cảm thấy chỉ có nương nghĩ đây là chuyện đương nhiên, nhưng sự thật chứng minh, có rất nhiều người nguyện ý làm thẻ hội viên.
Cứ như vậy, bạc mua cửa hàng này đã nhanh chóng kiếm lại được.
Trình Loan Loan cầm sổ sách hướng quầy đi tới, vừa đi vừa nói: "Ở đây có hai mươi mấy vị khách là hội viên, bọn họ đều là người không thiếu bạc, tửu lâu chúng ta nếu là tung ra món ăn mới, có thể cho Thiết Tử đưa sang cho bọn họ một phần để thưởng thức miễn phí, tăng cường độ trung thành của khách hàng..."
Nàng cẩn thận giảng giải một ít phương pháp cùng thủ đoạn kinh doanh cho Triệu Nhị Cẩu, Triệu Nhị Cẩu nghiêm túc nghe, mẫu tử hai người không chú ý thời gian, không cẩn thận nói một lần đã là nửa canh giờ.
Nhà bếp bên kia cũng đã bận rộn xong, Lục Ánh Tuyết xoa eo thon đi ra, thở ngắn than dài nói: "Loan Loan tỷ, tỷ cần phải trả tiền công cho ta đó, hôm nay ta thật sự mệt muốn chết, ngày mai ta không tới, thật sự không tới."
Trình Loan Loan bật cười nói: "Ngày mai là công bố kết quả kỳ huyện thí lần hai, ngươi xác định không tới?"
"Được rồi, vẫn là đến đây đi."
Lục Ánh Tuyết tiếp tục xoa eo, nàng chủ yếu là muốn biết nhi tử nhà nàng có tên trên bảng hay không, tuyệt đối không phải vì kiếm chút bạc ấy.
Sau khi tửu lâu thu dọn chỉnh tề thì một đoàn người chuẩn bị về nhà.
Nhà của Ngôn Thiết Tử ở trong thành nên cứ đi bộ về là được, Triệu Nhị Cẩu cùng Triệu đại vượng ngồi ở ngoài xe đánh xe, Trình Loan Loan cùng ba người còn lại thì ngồi trong xe.
Trời đêm tối đen một vùng, cũng may còn có ánh trăng, hơn nữa con đường này Triệu Nhị Cẩu đã rất quen thuộc, không bao lâu thì đã đến cửa thôn Đại Hà.