Hộp dạ minh châu kia không ngừng phát ra ánh sáng ôn hòa.
Chưởng quầy chắc chắn đây chính là dạ minh châu!
Hắn hít sâu một hơi, không dám lộ liễu thể hiện dụ.c vọng của mình, dù có chết thì dạ minh châu kia cũng phải thuộc về hắn.
Hắn ngồi xuống, uống một ngụm trà: "Dạ minh châu ở trấn Bình An quả thật hiếm thấy, bất quá nghe chủ nhân nhà ta nói ở kinh thành có thể thường xuyên nhìn thấy, cái này ở kinh thành có giá hai trăm lượng bạc, ở trấn Bình An liền chiếu theo giá cả này, ngươi thấy thế nào?"
Trình Loan Loan cười lạnh, thật là một tên gian thương.
Nàng thờ ơ mở miệng: "Chủ nhân nhà ta chỉ là đi ngang qua trấn Bình An đột nhiên rơi vào ngõ cụt, chưởng quầy nhà ngươi cứ nói thật giá đi."
Chưởng quầy giơ năm ngón tay: "Năm trăm lượng bạc, đây là giá cao nhất ta có thể trả."
"Xem ra chưởng quầy cũng không phải thật lòng muốn mua." Trình Loan Loan đóng chiếc hộp đựng dạ minh châu lại: "Lão thân chỉ có thể đến trấn Hà Khẩu thử vận may."
Nàng đem đồ vật bỏ vào trong tay áo, đứng lên muốn rời đi.
"Chúng ta đưa ra một cái giá, giao bạc ngay tại chỗ, nếu tẩu tử có gì bất mãn thì chúng ta lại thương lượng." Chưởng quầy vội chắp tay nói: "Tám trăm lượng bạc có được không?"
Hắn tuy rằng vẫn luôn ở trấn Bình An nhưng cũng không phải người không có kiến thức, nghe nói trong kinh thành, một viên dạ mình châu bé xỉu phải tốn ba, bốn trăm lượng bạc mới có thể mua được, dạ minh châu lớn bằng một nắm tay trẻ con thì mất một, hai ngàn lượng bạc, viên dạ minh châu trên bàn lớn như vậy, mang đến kinh thành có thể bán với giá hơn năm ngàn lượng bạc, người làm trung gian như hắn, sau khi trừ đi chi phí nhân công, tính thêm phần lợi nhuận thì hắn chỉ có thể trả hơn một, hai ngàn lượng.
Trình Loan Loan giơ hai ngón tay.
Nàng cũng không có ý ngồi xuống nói chuyện, giống như chỉ cần chưởng quầy lắc đầu, nàng lập tức rời đi.
Chưởng quầy cười khổ: "Được rồi, hai ngàn thì hai ngàn."
Hắn xoay người đi lấy biên lai, còn có ngân phiếu, biên lai sau khi viết xong thì được đặt trước mặt Trình Loan Loan: "Ấn dấu tay là được."
Trình Loan Loan không nói hai lời liền ấn dấu tay, đem dạ minh châu đưa qua, bỏ ngân phiếu vào trong túi bạc.
Nàng cũng không muốn ở lâu, liền xoay người rời khỏi tiệm cầm đồ.
Viên dạ minh châu này là dạ minh châu nhân tạo, nàng ở thương thành tốn một ngàn bảy trăm văn tiền mua được, ánh sáng của dạ minh châu nhân tạo ổn định hơn, phạm vi chiếu sáng cũng rộng hơn, tuy nhiên trong đó có chứa một ít chất phóng xạ nên ở thời hiện đại không có người yêu thích.
1
Tuy nhiên ở thời đại này thì dạ minh châu hẳn là thứ lớn nhất, tốt nhất, bán với giá hai ngàn lượng thì tính ra tiệm cầm đồ đã có lời rồi.
Thật là muốn lấy dạ minh châu ra mang đi bán sỉ, nhưng ngẫm lại thấy độ nguy hiểm quá cao nên cũng đành từ bỏ.
1
Trình Loan Loan vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, sợ chưởng quầy phái người theo dõi, nàng nhanh chóng đi vào ngõ nhỏ không người, cởi xuống y phục tơ lụa trên người, gỡ bỏ trang sức trên tay, trên tay cùng chiếc trâm, cả người liền nhẹ đi không ít.
Nàng nhấn mở giao diện ảo của thương thành.
【Có đồng ý dùng một ngàn lượng mở chức năng không gian tích trữ của thương thành? 】
【Đồng ý!】
Một chiếc tủ khóa hình vuông thể tích khoảng một mét khối được đặt ở phía bên phải của thương thành.
Trình Loan Loan đem một đống y phục cải trang mới mua bỏ vào đó, quả nhiên, trong tủ xuất hiện thêm y phục cùng đồ trang sức.
Nàng cũng đem ngân phiếu trên người bỏ vào, không cần lo lắng có người tới trộm mất.
Chỉ là hộp trữ đồ này trữ được ít quá, nếu có thể lại lớn hơn một chút thì tốt rồi.
【 Ting! Tiêu hao năm ngàn lượng bạc để mở rộng không gian tích trữ lên gấp đôi! 】
2
Trình Loan Loan: "..."
Năm ngàn lượng bạc, lại bán thêm hai viên dạ minh châu à.
Nhưng mà thường xuyên lấy ra những thứ đắt tiền và quý hiếm khẳng định sẽ bị người khác theo dõi.
Chờ thêm một, hai tháng lại đến trấn Hà Khẩu xem thử, trước mắt không gian một mét khối cũng đủ dùng.
Trình Loan Loan tẩy đi lớp hóa trang già nua trên mặt, thu thập một chút, tinh thần sảng khoái trở lại đường lớn. Buôn bán được lời nên mua mấy thứ tốt về đãi mấy hài tử, đối với bọn nhỏ mà nói, thứ tốt nhất chính là thức ăn.
Có Triệu lão thái thái đi cùng, nàng không dám quá phận, chỉ mua một ít để vào trong sọt, chủ yếu để tránh tai mắt của người khác, về tới nhà thì sẽ đục nước béo cò sau.