Trình Loan Loan nhìn hắn nói: "Con vừa mới về nhất định là rất mệt mỏi, ăn cơm xong thì trở về phòng nghỉ ngơi một lát đi."
Triệu Nhị Cẩu trở về phòng thay một bộ y phục đầy miếng vá rồi đi ra, sau đó, hắn bắt đầu làm gạch sống, hắn vẫn rất có chấp niệm với chuyện xây nhà. Chỉ cần phòng ở trong nhà rộng rãi một chút xíu thì Thủy Cần cũng sẽ không cự tuyệt hắn...
Hắn cúi đầu, giữ im lặng.
Trình Loan Loan gọi Triệu Tứ Đản tới: "Con đến nhà a nãi mượn một ít muối, nhân tiện hỏi nhị ca của con đã xảy ra chuyện gì ở bên đó."
Triệu Tứ Đản gật đầu, lập tức đi mượn muối.
Triệu lão thái thái vốn là cố ý nhắc nhở vài câu, đương nhiên thông qua miệng Triệu Tứ Đản, nói cho Trình Loan Loan hay chuyện Triệu Thiển Căn muốn cưới tức phụ nhi.
Trình Loan Loan bất đắc dĩ đỡ trán, nàng cũng không biết nên nói gì.
Nàng chưa từng yêu đương chứ nói chi là trải nghiệm cảm giác thất tình, nàng không có cách nào đồng cảm với nỗi buồn của Triệu Nhị Cẩu được, đành phải sắp xếp việc cho hắn làm.
"Nhị Cẩu, hết bùn làm gạch sống rồi, con qua bên kia gánh mấy thùng trở về đi."
"Nhị Cẩu, trong nhà không hết củi rồi, con đi chặt thêm củi đi."
"Nhị Cẩu, con và đại ca cùng làm việc trong ruộng đi, nhân lúc mặt trời chưa gắt thì nhanh chóng làm cho xong."
Triệu Nhị Cẩu bận bịu quay mòng mòng đến nỗi không có thời gian nghĩ lung tung nữa, cả người cũng chậm rãi lấy lại tinh thần.
Bữa cơm trưa, Trình Loan Loan dùng một cân thịt, toàn bộ đem làm thịt kho tàu, sau đó cắt một ít làm một bát súp trứng thịt, để Triệu Đại Sơn đem cho tức phụ nhi của mình ăn.
Lần cuối cùng cả nhà ăn thịt cách đây cũng không bao lâu, nhưng mấy tiểu tử vẫn trông như đã tám trăm năm rồi chưa được ăn thịt vậy, đứa nào đứa nấy ăn miệng dính đầy dầu mỡ.
Thịt kho lần này mặc dù trình tự nấu giống hệt lần trước, nhưng mùi vị không bằng do chính tay Ngô Tuệ Nương làm, đương nhiên mấy hài tử sẽ không nhận ra được, chỉ cần là thịt, dù ăn như thế nào chúng cũng thấy rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, lý chính dạo bước đi tới.
"Thật là trùng hợp, hôm nay cả nhà chúng ta cũng ăn thịt." Lý chính ợ một tiếng, "Thịt thật sự là thứ đồ tốt, cắn một miếng là có thể bay lên trời, mấy tiểu tử nhà ta vì tranh nhau miếng thịt cuối cùng mà sắp đánh nhau luôn."
Bốn tiểu tử trong nhà liền ho khan một cái.
Nếu không có nương ở đây, bọn họ chắc chắn cũng sẽ vì giành một miếng thịt mà đánh nhau.
Đương nhiên, bởi vì có nương ở đây nên miếng thịt cuối cùng cho vào bát của nương.
Triệu Đại Sơn thu dọn bát đũa đi rửa, Trình Loan Loan kéo một chiếc ghế đẩu ra cho lý chính ngồi xuống.
"Lúc này ta đến để báo cho ngươi một tin tốt." Lý chính cười nói, "Thạch băng mà ngươi bán đã lan truyền đến mấy trấn lân cận, chẳng hạn như trấn Hà Khẩu, trấn Phượng Hoàng, trấn Bạch Vân... Lúc ta tới bên đó, bọn họ hỏi ta có thể giúp họ chuyển lời được không, những tửu lâu nhỏ và khách sạn đều muốn nhập thạch băng vào bán, không biết chỗ ngươi còn cung cấp được hay không?"
Trình Loan Loan cười nói: "Đương nhiên là có thể."
Lượng hạt thạch hoa trong nhà tích trữ ba bốn mươi cần, chỉ cần có đủ người chà thạch băng thì việc cung cấp hoàn toàn không phải là vấn đề gì to tát.
Lý chính móc từ trong túi ra một tờ giấy.
Ông không nhận biết được nhiều chữ, nhưng những chiêu bài trên đường thường nhìn thấy tất nhiên là nhận biết, đọc từng chữ từng chữ một: "Ta nhớ rõ tên của những nhà cần cung cấp hàng, ít hơn năm mươi bát thì thôi, ta chỉ nhớ những nơi cần cung cấp số lượng lớn... Khách sạn Nghênh Phong, Chu Ký tửu quán, Như Ý tửu quán của trấn Hà Khẩu mỗi nơi năm mươi bát... Hoa Đình tửu lâu, Phú Quý tửu lâu, Mỹ Thực Uyển các ở trấn Phượng Hoàng mỗi nơi một trăm bát, ở trấn Bạch Vân..."
Trình Loan Loan nhanh chóng tính nhẩm trong đầu, chỉ riêng số lượng của những tiểu tửu lâu, tửu quán, khách sạn này cộng lại đã một nghìn bát rồi.
Một nghìn bát tức là cần có năm cân hạt thạch hoa.
Nếu tính như vậy, nàng phải tìm ít nhất ba người hỗ trợ công việc chà hạt thạch hoa.
Ngoại trừ thạch băng của trấn Hà Khẩu có giá một văn tiền một bát, những trấn khác đều trả hai văn tiền, tính như vậy, doanh thu một ngày của nàng có thể đạt tới hơn ba lượng bạc...