+
Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu không rên một tiếng.
Bọn họ cũng không biết nương muốn làm cái gì, yên lặng mang theo thùng gỗ lên xe.
Xe bò lắc lư đi xa, thôn Đại Hà trời dần dần sáng lên, đám người ngủ say một đêm rời giường làm việc.
Một buổi sáng bình thường không có gì lạ bởi vì Triệu Phú Quý bị trói ở dưới cây hòe lớn mà dẫn tới vô số người vây xem, toàn bộ thôn đều sôi trào.
"Không phải chứ, cái này, cái này là sao đây?"
"Hôm qua Triệu Phú Quý gian díu với quả phụ, không phải là bị bà nương của mình buộc trên cây đó chứ?"
"Không nhìn ra Phú Quý thẩm lại kiên quyết như thế, ta nói chứ, nam nhân không quản được nửa người dưới thì nên giáo huấn một trận như vậy."
"Phú Quý thẩm làm một màn như thế, ngươi cho rằng Triệu Phú Quý có thể buông tha nàng ư, ta xem bọn họ chắc sắp chấm dứt rồi..."
Triệu Phú Quý bị trói một đêm, khi bên tai truyền đến tiếng người, hắn ta mở mắt ra.
Hắn ta giật giật, không thể động đậy, lập tức chửi ầm lên: "Triệu Trình thị ngươi cái con mụ lẳng lơ này, ngươi đã làm gì lão tử, ngươi cái đồ hàng thối, xem lão tử làm sao làm chết ngươi!"
Hắn ta dùng sức giãy dụa nhưng không thoát, mấu chốt nhất là hạ thể rất rất đau.
Thôn dân ở bên trên ngửi được mùi hóng hớt, nhao nhao hỏi thăm.
"Việc này có liên quan gì đến nương Đại Sơn?"
"Triệu Phú Quý, chuyện của ngươi cùng Trương quả phụ còn chưa giải quyết rõ ràng, làm sao lại dính líu đến người khác."
"..."
Trình Loan Loan từ trong đám người đi tới, nàng một thân y phục vải thô màu vàng đất, ánh mắt lạnh lẽo lộ ra vẻ quyết tâm, gằn từng chữ một: "Là ta sai nhi tử cột Triệu Phú Quý vào trên cây." Tất cả ánh mắt đồng loạt rơi ở trên người nàng.
Nàng tiếp tục nói: "Đêm qua Triệu Phú Quý vụng trộm chui vào sân nhà ta trộm đồ, đẩy ngã nàng dâu Đại Sơn đang mang thai, đại tức phụ nhi của ta hiện tại còn đang nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, cô nhi quả mẫu chúng ta căn bản không phải là đối thủ của hắn, cũng may cha Đại Sơn hiển linh, hắn trên trời có linh thiêng luôn bảo hộ cô nhi quả mẫu chúng ta, nếu không ta sao có thể có bản lĩnh cột Triệu Phú Quý vào trên cây?"
"Cha Đại Sơn nói, nàng dâu Đại Sơn lúc nào khỏe thì lúc ấy Triệu Phú Quý mới có thể rời khỏi cây hòe lớn này"
Trình Loan Loan vừa nói xong, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Người đã chết hiển linh, chuyện này quá mơ hồ, báo mộng gì đó tương đối phổ biến, nhưng hiển linh bảo hộ thê nhi thật đúng là chưa từng nghe thấy.
"Bớt ở chỗ này nói mấy lời không đứng đắn đi!" Nương Triệu Phú Quý lao ra, "Nhi tử của ta nếu như thật sự làm gì đó thì ngươi đi báo quan đi, xem quan lão gia có bắt nhi tử của ta lại hay không."
Trình Loan Loan cười lạnh.
Thời đại này đả thương người không phải tội lớn gì, trong thôn mỗi ngày cãi cọ đánh nhau cũng không thấy ai báo quan, trừ phi xảy ra án mạng.
Ngô Tuệ Nương là nữ nhân có thai, trước đó vốn đã ngã một lần rồi, Triệu Phú Quý hoàn toàn có thể đù đẩy sạch sẽ trách nhiệm.
Thay vì gửi hi vọng vào chế độ pháp luật chưa hoàn thiện còn không bằng tự nàng ra tay, nàng muốn giết gà dọa khỉ, Triệu Phú Quý là gà, những tên du côn trong thôn là khỉ.
Nàng mở miệng: "Có cha Đại Sơn trên trời có linh thiêng phù hộ, Triệu Phú Quý mơ tưởng rời khỏi cây hòe lớn này một bước."
Nương Triệu Phú Quý không tin lời này, cất bước đi tới.
Dưới đất chôn dây điện, bùn đất ẩm ướt là vật dẫn, cách đó không xa có tấm pin năng lượng mặt trời, nương Triệu Phú Quý vừa giẫm chân lên đất một cái liền cảm thấy tê dại ở bàn chân, bà ta lập tức ngã xuống đất.
Điện áp của dòng điện này đã được Trình Loan Loan khống chế một chút, có thể giật điện gây đau đớn cho người bị giật nhưng lại không đến mức làm người ngất xỉu.
Dù sao trong thôn hài tử lão nhân quá nhiều, lỡ như ngộ thương xảy án mạng thì không tốt.
Hai chân nương Triệu Phú Quý như nhũn ra, cắn răng nói: "Lão đầu tử, ông còn ngốc đó làm cái gì, còn không mau đi mở trói cho Phú Quý!"
Cha Triệu Phú Quý không dám tùy tiện đi qua, cũng mặc kệ ông ta cẩn thận đến mức nào thì vẫn là rơi vào kết quả giống như nương Triệu Phú Quý, đôi phu thê già tê liệt ngã xuống trên mặt đất, trong mắt rốt cục cũng hiện lên vẻ sợ hãi.