Vương thẩm trải qua nỗi đau bị cướp lương thực, là người thứ hai lên tiếng: "Nương của Đại Sơn đưa ra chủ ý rất hay, nhà chúng ta sẽ để cha của Nê Thu đi."
"Còn có nhà chúng ta nữa, cha của đứa nhỏ lớn lên to cao vạm vỡ, người của thôn Quế Hoa chắc chắn sẽ không dám trộm lương thực."
"Nhà chúng ta có nhiều người, có thể cử hai người túc trực!"
Từng người mang họ ngoại lần lượt lên tiếng, gương mặt của Trương Vô Lại trở nên tái nhợt. Những kẻ rác rưởi này ai nấy đều ôm lấy cái chân thối Triệu gia, đáng đời bị loại trừ ở cái thôn này.
Gã không nói lời nào nữa liền phất tay áo rời đi.
Lý Chính kêu mọi người yên lặng và hô Thiết Trụ ghi tên người báo danh.
Thiết Trụ có lẽ là người biết được nhiều chữ nhất trong thôn, hắn không được học đọc chữ mà là đi lên thị trấn làm việc một năm trong tửu lâu cùng trưởng quầy, thường ngày được tiếp xúc nên cũng học được một ít.
Hắn trải ra một mảnh giấy rơm, cầm bút lông trên tay rồi viết tên lên giấy.
"Vương Vĩnh Thành báo danh."
"Triệu Đại Sơn báo danh."
Khi Trình Loan Loan báo danh, nàng nhìn thấy những từ mà Thiết Trụ viết trên giấy, khóe miệng không tự chủ được mà co giật.
Chữ còn xấu hơn chó bò nữa, nghiêng trái nghiêng phải, mỗi nét giống như chia nhà vậy, hai chữ Đại Sơn viết một cách ngoằn ngoèo.
Quan trọng là người trong thôn còn đang khen: "Thiết Trụ viết chữ đẹp quá, đúng là độc nhất vô nhị của thôn Đại Hà."
"Nhà Lý Chính có một thư sinh rồi!"
"Nói đến thư sinh, vẫn là nhà Trình gia lợi hại, trưởng tử Trình gia thi đỗ tú tài rồi đấy."
"Tú tài là cái gì?"
"Không rõ nữa, túm lại là rất lợi hại."
Rất nhanh nhiều người xung quanh đều nhìn Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan mang họ Trình nhưng lại có xích mích trong nhà nên bọn họ cùng không hỏi gì thêm.
Thiết Trụ vẫn còn rất nhiều chữ không biết viết, những chữ không biết viết hắn liền vẽ thành một vòng tròn, sau khi toàn thôn báo danh xong, trên giấy rơm toàn là những hình tròn lớn nhỏ.
Trình Loan Loan quay đầu đi, may là nàng không phải giáo viên, nếu không nhất định sẽ không nhịn được mà bước lên uốn nắn.
Lúc nàng xoay người chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một đứa trẻ đứng cách đó không xa.
Chính là Trương Đại Cương, người lần trước cùng Tứ Đản tranh thỏ, hắn là con trai của Trương Vô Lại, hắn một mình đứng đó, gương mặt ẩn giấu trong bóng tối, không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Hắn đứng ở đó một lúc rồi quay người rời đi.
Trình Loan Loan trở về nhà, nàng đi thằng vào trong phòng sau đó nhấp vào thương thành.
Những người ở bên thôn Quế Hoa không biết khi nào sẽ quay trở lại đây, nàng cần phải mua thứ gì đó để phòng thân.
Nàng chọn tới chọn lui liền chọn một con dao ngắn.
Thiết kế của con dao này rất tốt, có thể gấp lại và giấu trong ống tay áo, là vũ khí tự vệ tốt nhất. Nàng vung con dao qua góc bàn, thế mà lại có thể cắt đứt được, khó trách cần đến năm trăm văn tiền, thật sự rất đáng giá.
"Nương....." Triệu Tam Ngưu đẩy cửa tiến vào định nói gì đó, thấy trên tay nàng cầm con dao nhỏ, hai mắt liền sáng lên quên luôn lời muốn nói, "Con dao này ở đâu ra vậy nương, nhìn rất sắc bén!"
Trình Loan Loan không hề trốn tránh khi bị nhìn thấy, vẻ mặt điềm tĩnh nói: "Lần trước quay về thị trấn, nương nhặt được nó trong hẻm, sắc lắm đấy."
Triệu Tam Ngưu không thể không chế được sự yêu thích của mình đối với con dao này, hai mắt nhìn chằm chằm vào con dao, không ngừng xoa tay.
Trình Loan Loan đỡ trán: "Tặng cho con đó."
"Cảm ơn nương!"
Triệu Tam Ngưu sau khi lấy con dao liền đi ra ngoài.
Cuối cùng Trình Loan Loan cũng tự mua cho mình một chiếc nhẫn sốc điện, một lần phóng điện có thể làm choáng váng một người lớn, giá một lượng bạc.
+
Nàng kiên quyết mua sau đó nàng buộc nó bằng một sợi dây và đeo quanh cổ để tự vệ.