+
Trình Loan Loan và Triệu Nhị Cẩu tách mọi người ra đưa vào các gian phòng khác nhau, cẩn thận giảng giải nội dung công việc.
Những quy trình sản xuất đó kết hợp lại thì tương đối phức tạp, nhưng nếu chia ra thành nhiều khâu nhỏ, việc thực hiện mỗi khâu cũng rất đơn giản.
Đang lúc bận rộn, Triệu Đại Vượng chạy ầm ầm vào: "Đại bá nương, Ngô Tiểu Chùy đến rồi."
Trình Loan Loan lau sạch tay, đi theo ra ngoài.
Ngô Tiểu Chùy mặc một bộ y phục sạch sẽ, vô cùng thận trọng đứng ở trong sân, thấy Trình Loan Loan tiến đến liền vội vàng bước tới gọi một tiếng: "Thẩm."
"Con tới chỗ này của ta làm việc, bao ăn bao ở, tiền công một tháng bốn trăm văn." Trình Loan Loan dịu dàng nói: "Trước tiên ta đưa con tới nơi làm việc."
Ngô Tiểu Chùy dè dặt đi theo sau lưng nàng.
Trình Loan Loan đưa hắn đến cửa nhà kho, đây là gian phòng lớn nhất, bởi vì mới ngày đầu tiên bắt đầu sản xuất nên trong nhà kho vẫn còn trống rỗng.
Cửa nhà kho là một cánh cửa gỗ do nàng cố ý căn dặn Triệu lão đầu tỉ mỉ chế tạo, cánh cửa rất dày, phía trên có một cái khóa to.
"Con tạm thời phụ trách canh giữ nhà kho." Trình Loan Loan giao chìa khóa vào tay hắn: "Lúc nhập kho phải kiểm kê hàng hóa, xuất kho phải có bằng chứng, nếu hàng hóa bị thiệt hại, con phải gánh vác một nửa trách nhiệm, có gì không hiểu thì cứ hỏi ta."
Ngô Tiểu Chùy đeo chìa khóa vào cổ, thẳng lưng nói: "Thẩm yên tâm đi, con còn hàng hóa còn, nếu hàng hóa không còn, con cũng không còn mặt mũi ở đây nữa."
Trình Loan Loan cười nói: "Bây giờ mọi người đều đang bận rộn làm việc, phỏng chừng tới buổi chiều mới có thành phẩm nhập kho, con đi nghỉ ngơi trước một lát, làm quen hoàn cảnh xung quanh."
Ngô Tiểu Chùy gật đầu.
Trước tiên hắn cầm chìa khóa mở cửa vào nhà kho nhìn thoáng qua, bên trong có hơn hai mươi cái thùng gỗ rỗng và mấy hũ đất, hình như đựng mật, hắn cũng không biết là dùng để làm gì. Sau khi xem xong, hắn cẩn thận khóa cửa, sau đó đi dạo một vòng xung quanh phường, chỗ cửa vào của mỗi gian phòng đều có một bức tường, người đứng ở bên ngoài không thấy rõ được tình hình cụ thể bên trong, trừ khi đi vào mới có thể nhìn thấy.
Sau khi làm quen với môi trường xung quanh xong, hắn trở lại trong nhà Triệu gia, chỗ ở Trình Loan Loan sắp xếp cho hắn là một gian phòng chung với A Phúc, giường trong phòng rất lớn, hai người ngủ cũng không hề chật chút nào.
"Tiểu Chuy, đệ vào đi."
Ngô Tuệ Nương gọi một tiếng.
Trước tiên Ngô Tiểu Chùy rửa sạch tay và mặt rồi mới đi vào phòng của nhị tỷ.
"Đệ năm nay mười lăm tuổi, cũng đã là người lớn rồi, ở đây làm việc nhất định phải cố gắng hết lòng hết dạ, nếu ta phát hiện ra đệ lười biếng, ta sẽ lập tức bảo tỷ phu đệ đưa đệ về." Ngô Tuệ Nương khó có lúc nghiêm túc như vậy: "Đệ có biết có bao nhiêu người ở thôn Đại Hà muốn đưa đứa nhỏ của mình tới làm việc cho bà bà của ta không? Mẹ chồng của ta cố ý chọn đệ chính là may mắn của đệ. Nếu đệ lãng phí may mắn của mình, sau này ta sẽ không thừa nhận người đệ đệ như đệ nữa."
Mấy ngày nay ở nhà, cả ngày đều được Ngô lão đại và Ngô đại nương ân cần dạy bảo, còn hứng chịu đủ các loại ánh mắt ghen tỵ của người trong thôn làm cho Ngô Tiểu Chùy vô cùng rõ ràng đây thật sự là một việc tốt bằng trời. Nếu hắn lười biếng không chịu làm việc chính là không biết tốt xấu.
Bảy ngày này hắn cũng không nhàn rỗi, phân tích thấu đáo nguyên nhân mình được lựa chọn.
Hình như lúc nương hắn oán giận hắn ra mặt vì một cô nương không quen biết thì ánh mắt Triệu thẩm nhìn về phía hắn liền thay đổi.
Hẳn là Triệu thẩm chọn hắn vì lá gan hắn lớn.
Việc canh giữ nhà kho này không phải là việc chỉ có người gan lớn mới làm được sao?
Nếu như ai cũng có thể đi vào, những thứ ở trong nhà kho đều bị lấy mất thì sao Triệu thẩm có thể kiếm tiền được nữa?
"Nhị tỷ, tỷ cứ yên tâm đi, đệ nhất định sẽ làm việc thật tốt." Ngô Tiểu Chùy nhếch môi cười: "Thẩm nói một tháng cho đệ bốn trăm văn tiền, đến lúc đó nhị tỷ giữ giúp đệ."
Ngô Tuệ Nương bật cười: "Để xem đệ có thể nhận được tiền công không đã rồi tính sau."