Vừa đi ra ngoài thì thấy trước cửa huyện nha có mười người bị trói gô ném trên đất.
"Phó đại nhân, đây đều là nô bộc của Tào gia, Tào gia tính ra là phú hộ của trấn Hà Khẩu, chuyện của phạm nhân Tào gia tất nhiên phải đưa cho Phó đại nhân xử lý." Thẩm huyện lệnh chỉnh chỉnh mũ quan, lạnh lùng nói: "Viên sư gia, ngươi tới nói xem bọn họ phạm phải tội gì?"
Viên sư gia tiến lên phía trước: "Nô bộc Tào gia giả mạo quan phủ bắt người, làm bị thương bá tánh vô tội."
Tào gia là đệ nhất thương hộ ở bến cảng của trấn Hà Khẩu, đa số thuyền tàu trên con sông này đều thuộc về Tào gia. Thuế mỗi năm của trấn Hà Khẩu hơn phân nửa là của Tào gia nộp lên, cho nên Phó huyện lệnh cũng rất nể mặt mũi của người Tào gia.
Lúc này vừa nghe Tào gia phạm tội, phản ứng đầu tiên của Phó huyện là muốn giúp đỡ bao che.
Chẳng qua, hắn còn chưa kịp nói lời nào thì Thẩm huyện lệnh đã mở miệng nói: "Phó đại nhân có biết Tào gia làm bị thương người nào không, chính là Cửu phẩm Tuệ Nhũ nhân do thánh thượng đích thân sắc phong, chỉ là nô bộc của một hộ thương nhân lại dám đả thương mệnh phụ triều đình, việc này nếu truyền tới tai Tri phủ đại nhân, Phó đại nhân cũng biết sẽ xảy ra hậu quả gì mà đúng không?"
Viên sư gia cao giọng nói: "Cửu phẩm Tuệ Nhũ nhân, là Triệu Trình thị của thôn Đại Hà ở trấn Bình An, có công tìm ra lúa tái sinh, thánh thượng ngàn dặm truyền chỉ tới đây, đây là vinh dự cỡ nào? Vậy mà Tuệ Nhũ nhân tại ngày được sắc phong lại bị nô bộc của Tào gia gây thương tích.
Chuyện này do chính mắt hạ quan nhìn thấy, trường đao xẹt qua cánh tay của Tuệ Nhũ nhân, máu tươi phun ra như suối, người khác nhìn đến đều thấy ghê người, Tuệ Nhũ nhân ngất ngay tại chỗ..."
1
"Ô ô!"
Từ bà tử lớn tiếng khóc nức nở.
Chỉ là miệng bà ta vẫn còn bị bịt kín nên nói không ra lời.
Bà ta cảm thấy mình thật oan uổng, so với Đậu Nga còn oan hơn, tay của Triệu Trình thị kia chỉ bị rách một vệt nhỏ, chảy một giọt máu thì vết thương đã khô lại, bây giờ lại bị Viên sư gia hình dung khủng bố như vậy...Người đọc sách mở miệng nói chuyện thì liền biến đen thành trắng...
Lúc Phó huyện lệnh thăng đường hỏi tội nô bộc Tào gia nô thì bên phía thôn Đại Hà cũng náo nhiệt hẳn lên.
Phòng ở trong nhà Trình Loan Loan đều được xây rất lớn, nhưng lúc này, mặc kệ là buồng trong hay ở ngoài sân đều chật kín không một khe hở.
Thôn dân mặc kệ là nam, phụ, lão, ấu, tất cả tụ đến đây xem náo nhiệt.
"Ông trời ơi, thì ra đây là thánh chỉ, ta xem như được mở mang tầm mắt."
"Thánh chỉ thơm quá, có phải được tẩm qua hương liệu không, để ta ngửi qua một chút."
"Để ta sờ một chút, ai chà, hình như là vải lụa, nhưng so với lụa thì còn mượt hơn..."
"Một đám người các ngươi đều tránh ra cho ta!"
Triệu lão đầu tử dùng hết sức rống lên một tiếng, một đám phụ nhân cùng bà tử vội vàng buông thánh chỉ.
"Da thô thịt cứng, sờ hỏng rồi các ngươi đền nổi sao?!" Triệu lão đầu tử đem thánh chỉ đặt cẩn thận vào khay sơn mài, quay đầu nhìn về phía Trình Loan Loan đang bị ép ở trong góc: "Tức phụ lão đại, tin tức tốt này cũng nên đến thông báo cho lão tổ tông của Triệu gia, ta có thể mang thánh chỉ vào từ đường không..."
Trình Loan Loan mở miệng cười nói: "Đây là thánh chỉ phong thưởng cho thôn Đại Hà ba ngàn mẫu đất, đương nhiên phải đem đến từ đường, để lão tổ tông cũng cảm thấy vui mừng."
Hai người lý chính và Triệu lão đầu tử che chở thánh chỉ, mang theo một đám lão nhân trong thôn cùng nhau đi đến từ đường.
Đám phụ nhân thì vẫn ở lại đây ngắm nghía những đồ vật được hoàng thượng ban thưởng.
"Đây là y phục của Nhũ nhân nhỉ, thật là đẹp mắt, cũng không biết là dùng vải gì để làm, nhìn qua đã biết quý giá."
"Nhìn chiếc mũ này đi, phía trên toàn được nạm vàng nạm ngọc, nặng thật nha, mang vào có bị đau cổ không?"
"Đây không phải mũ, ta nghe thánh chỉ nói, cái này gọi là Nhũ nhân quan, nương Đại Sơn, ngươi đội lên cho chúng ta xem thử, mở mang tầm mắt một chút."
Triệu lão thái thái khụ khụ nói: "Nhũ nhân phục cùng Nhũ nhân quan này cũng không biết có vừa người không, tức phụ lão đại, con vào trong thử trước một lần, chỗ nào không vừa thì nhanh đi sửa, lỡ sau này có việc cần mặc thì lúc đó sửa cũng không kịp..."
Thật ra là bà cũng muốn nhìn thử Nhũ nhân phục này mặc lên người thì sẽ trông như thế nào.
Lão nhân gia bà đã sống sáu mươi năm, thật sự là chưa từng thấy qua mấy thứ này, chưa từng trải qua những chuyện như vậy nên rất muốn... mở mắt nhìn thử xem sao.
Những thôn dân khác cũng sôi nổi gật đầu, mỏi mắt trông chờ.