Nhưng từ khi đến thôn Đại Hà, mỗi ngày đều làm công việc đồng áng, thân thể mệt mỏi nên dễ đói, sức ăn cũng dần dần tăng lên.
Sủi cảo hôm nay rất ngon, lại ăn cùng với nhiều người như vậy nên càng thấy ngon miệng hơn. Nàng ăn liên tiếp gần hai mươi cái, cái bụng cũng thành tròn xoe.
"Thẩm." Tào Oánh Oánh ngồi xuống bên cạnh nàng: "Hôm nay người Tào gia đến sinh sự đều là bởi vì con. Ngày mai con sẽ trở về Tào gia một chuyến, thuyết phục mẹ kế của con tự mình đến cửa xin lỗi."
Trình Loan Loan đặt đũa xuống, nghiêm mặt nói: "Mẹ kế con còn đang lo không bắt được con, lúc này con trở về không phải là dê vào miệng cọp sao. Nghe lời thẩm, con cứ ở lại thôn Đại Hà này đã, chờ sau khi cha con trở về thì ta sẽ tự mình đưa con về."
"Lần này Từ bà tử xảy ra chuyện ở thôn Đại Hà, mẹ kế con sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Con không muốn làm thẩm bị liên lụy, cũng không muốn liên lụy nhiều người thôn Đại Hà như vậy."
Tào Oánh Oánh cúi đầu: "Đây vốn là hết thảy những gì mà con nên đối mặt, con cần phải trở về, cám ơn thẩm đã chiếu cố con nhiều ngày nay. Ở chỗ này, con rất vui vẻ..."
Triệu Nhị Cẩu không biết từ lúc nào đi tới: "Ta đi cùng ngươi, nếu gặp nguy hiểm, ta cũng có thể kéo ngươi cùng nhau chạy trốn..."
"A, Triệu Nhị Cẩu, ngươi và Tào Oánh Oánh có quan hệ tốt như vậy từ khi nào thế?" Con ngươi Thẩm Chính xoay tròn: "Nói mau, ngươi giấu ta làm chuyện gì rồi?"
Mặt Triệu Nhị Cẩu đột nhiên nóng lên đỏ bừng.
Hai gò má trắng nõn xinh đẹp của Tào Oánh Oánh cũng hiện lên mấy phần xấu hổ.
Cũng may bóng đêm đã phủ xuống, Thẩm Chính cũng không nhìn thấy.
Nhưng Trình Loan Loan lại đem vẻ mặt hai người thu hết vào đáy mắt, nàng chỉ muốn nói một tiếng khá lắm.
Lão nhị này, xuống tay cũng quá nhanh. Mới chưa tới một tháng mà đã bắt được trái tim tiểu cô nương người ta rồi.
Tào gia... là đại hộ nhân gia ở huyện trấn phụ cận, cực kỳ có tiền, tiền nhiều đến mức làm cho huyện lệnh của một huyện cũng phải kiêng kỵ.
Xem ra, đường tình của tiểu tử này còn trắc trở long đong đây.
Trình Loan Loan cực kỳ đồng tình nhìn thoáng qua nhi tử thứ hai của mình. Tuy rằng nàng đã sống đến chừng này tuổi rồi nhưng chưa từng yêu đương, thật sự là không giúp được gì.
Có thể cưới được tiểu cô nương này hay không, còn phải xem năng lực của tiểu tử này thế nào nữa.
Tuy nhiên...
Nếu thực sự có một ngày như vậy, Tào Oánh Oánh ở lại trong nhà nàng nữa sẽ không thích hợp, dễ dàng làm cho người ta bàn tán, ảnh hưởng đến danh tiếng của mấy hài tử.
Thẩm Chính đánh giá Triệu Nhị Cẩu, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ: "Tiểu tử ngươi không phải là thích..."
"Tiểu Chính." Trình Loan Loan cắt ngang lời hắn: "Con đi bưng một chén sủi cảo tới đây, ta còn muốn ăn hai cái nữa."
Thẩm Chính lập tức quên mình muốn nói cái gì, vội vàng gật đầu nói: "Được, con đi đây."
Hắn ngoan ngoãn nghe lời, cầm chén, đi qua phía nồi lớn bên kia múc sủi cảo.
Trình Loan Loan kéo tay Tào Oánh Oánh mở miệng nói: "Tuệ Nương sắp sinh rồi, ngày mai vừa lúc ta cũng muốn đi trong thành tìm một bà đỡ đáng tin cậy. Con cứ đi theo ta đi, trước tiên hỏi thăm một chút chuyện hôm qua xử lý như thế nào, lại xem thử có muốn trở về hay không."
Nước mắt của Tào Oánh Oánh, tách một cái liền chảy xuống.
Kỳ thật nàng không dám về nhà một mình, thế nhưng, nàng nhất định phải trở về, nàng không thể liên lụy đến mọi người trong thôn Đại Hà nữa.
Hôm nay trùng hợp thánh chỉ tới, nếu thánh chỉ không tới, nhất định thôn Đại Hà sẽ có người bị thương... Không, thẩm đã bị thương, trên cánh tay bị rách một vết thương nhỏ. Nếu đao kia mạnh hơn một chút nữa, cánh tay này của thẩm có thể sẽ bị phế... Nàng không dám mạo hiểm nữa, nàng không muốn những người tốt với mình phải gặp nguy hiểm.
"Oánh Oánh, đừng khóc..." Trình Loan Loan lau nước mắt cho nàng: "Chỉ cần chính bản thân con đứng lên thì sau này sẽ không có người dám khi dễ nữa. Thời gian khổ cực đã qua rồi, sau này mỗi ngày của con đều là những ngày tốt lành."
"Thẩm..."
Tào Oánh Oánh sụp đổ khóc lớn, nhào vào trong ngực Trình Loan Loan.
Trong sân các phụ nhân bà tử đang nói chuyện phiếm, trong nháy mắt an tĩnh lại.