1
Tào Oánh Oánh ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn cha."
Cửa hàng và thôn trang mà nương của nàng để lại tuy rằng ở dưới danh nghĩa nàng, nhưng vẫn do mẹ kế quản lý. Sau khi nàng bắt đầu học làm ăn sẽ lấy lại hết những sản nghiệp này, tự mình vực dậy.
Nàng đứng lên nói: "Đã nhiều ngày không gặp Triệu thẩm, con muốn mời Triệu thẩm ăn một bữa cơm, cha về trước đi."
Tào Đức Phúc cũng đứng lên theo: "Con ở Triệu gia lâu như vậy, người làm cha như ta đúng là nên làm chủ mời người Triệu gia ăn bữa cơm, lão Tôn, ngươi đi xuống một chuyến, mời cả nhà Tuệ Nhũ Nhân. À không, mời đoàn người của thôn Đại Hà đến tửu lâu này, tất cả đồ ăn ngon đều mang lên."
Tôn quản sự gật đầu đi làm.
Phong thái đại tái kéo dài gần ba canh giờ, rất nhiều người trong thôn Đại Hà đã trở về, chỉ còn lại bảy tám người còn ở đây, Tôn quản sự mời một đám người vào, vừa vặn có thể sắp xếp trong một bàn.
Triệu Đại Vượng và Triệu Thiết Trụ tham gia thi đấu bàn tính, tự nhiên còn chưa kịp đi, hai người đi theo Trình Loan Loan và lý chính vào đại sảnh tửu lâu, liếc mắt một cái đã thấy được món ngon quý hiếm trên bàn, nước miếng nhất thời chảy ra, hai đứa nhỏ biết như vậy là không tốt lắm, vội vàng dùng tay áo lau nước miếng, lau nước miếng xong mới phản ứng lại, hôm nay trên người đều mặc quần áo mới, nếu để lại dấu nước miếng, khi trở về nhất định sẽ bị đánh.
"Tuệ Nhũ Nhân!" Tào Đức Phúc mặt mày hồng hào ra nghênh đón: "Lúc trước đã nghe nói Tuệ Nhũ Nhân rất biết cách dạy con, hôm nay vừa thấy, cuối cùng ta mới hiểu rõ. Oánh Oánh nhà chúng ta ở nhà Tuệ Nhũ Nhân một thời gian ngắn, sau khi về nhà cũng rất khác, Tào mỗ vô cùng cảm kích."
Lý chính đồng cảm sâu sắc: "Hài tử của thôn Đại Hà chúng ta chỉ cần được nương của Đại Sơn dạy dỗ, cả đám đều sẽ trở nên vô cùng hiểu chuyện. Như nhi tử của Trương Vô Lại là Trương Đại Cương kia đi, trước kia mỗi ngày đều chơi bời lêu lổng, hiện giờ thì sao, trời chưa sáng đã lên núi đốn củi, thời gian này kiếm được không ít tiền."
Bị người ta khen ngợi trước mặt mọi người, mặt mo của Trình Loan Loan cũng có chút ngượng ngùng, nàng lập tức chuyển đề tài: "Quả nhiên Oánh Oánh vẫn là mặc váy áo tơ lụa như này trông đẹp hơn hẳn, về sau cứ mặc như vậy..."
Tào Oánh Oánh nũng nịu mở miệng: "Kỳ thật con càng thích hai bộ quần áo vải thô mà thẩm làm cho con, làm việc gì cũng thuận tiện."
"Được rồi được rồi, không nói chuyện phiếm nữa, ngồi đi." Tào Đức Phúc gọi mọi người ngồi xuống.
Triệu Đại Vượng và Triệu Thiết Trụ nuốt nước miếng, rốt cục có thể ngồi xuống, rốt cục có thể ăn cơm.
Nhưng mà đại nhân cũng chưa động đũa, hai tiểu tử này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhìn chằm chằm thức ăn mà chảy nước miếng.
Tào Đức Phúc không vội ăn, ánh mắt kia nhìn thẳng vào trên người Triệu Nhị Cẩu: "Cảnh Thành, ngươi có muốn đến cửa hàng của Tào gia chúng ta làm việc không, tiền công tùy theo ngươi đưa ra."
Triệu Nhị Cẩu không chút suy nghĩ đã từ chối: "Được Tào lão gia coi trọng đây là vinh hạnh của ta, nhưng mà trong nhà cũng có việc buôn bán cần quản lý, tạm thời không cách nào vì Tào gia dốc sức, mong Tào lão gia thông cảm."
"Tiểu tử tốt! Có chí khí!" Tào Đức Phúc giơ chén rượu lên: "Hiếm khi đụng phải hài tử hợp mắt như ngươi, đến đây, chúng ta cụng một chén, Triệu lý chính, cùng nhau uống, Tuệ Nhũ Nhân cứ tự nhiên nhé."
Sau khi bắt đầu uống rượu, bàn ăn trở nên sôi động.
Tào Đức Phúc lôi kéo Triệu Nhị Cẩu một mực hỏi chuyện tính nhẩm rốt cuộc là như thế nào. Triệu Nhị Cẩu nói một lần, Tào Đức Phúc nghe không hiểu, vì thế lại nói một lần nữa, vẫn là nghe không hiểu... Hắn vừa mới bắt đầu còn rất kiên nhẫn, chậm rãi, giọng điệu dần dần nóng nảy, nhưng mà đáng tiếc, Tào Đức Phúc uống rượu say, căn bản là nghe không ra hắn đã không kiên nhẫn, còn đang hưng trí dạt dào hỏi không ngừng...
Tào Oánh Oánh không cách nào nhìn thẳng vào bộ dáng ngu xuẩn này của cha ruột mình.
Nàng quay đầu nhìn về phía lý chính ở bên cạnh: "Triệu Lý Chính, cháu muốn mua một ít đất ở thôn Đại Hà để trồng cây, ước chừng hai ba trăm mẫu, có mảnh đất nào thích hợp không?"
Lý chính buông đũa xuống: "Trên núi của thôn Đại Hà khắp nơi đều là cây cối, chặt cũng chặt không hết, cháu muốn trồng cây gì?"
Tào Oánh Oánh cười nói: "Cây dâu tằm."