Mấy năm trước chỉ mười mấy văn tiền một cân, bây giờ đã tăng lên bốn mươi, năm mươi văn tiền, hai lạng thịt cũng gần mười văn tiền rồi.
Triệu lão thái thái lập tức giận tái mặt: "Nhị Cẩu, sao ngươi cũng học cách phá của vậy hả? Ngươi chỉ vừa kiếm được năm trăm văn tiền tức là nửa lượng bạc. Chút tiền đó mua cái gì không mua sao lại cứ phải mua thịt, thịt rất đắt, một miếng chính là một văn tiền, ngươi thật sự coi mình là lão gia địa chủ đúng không..."
"Thôi được rồi, bà bớt tranh cãi một tí đi." Triệu lão đầu tử nói: "Hài tử không dễ dàng gì mới kiếm được ít tiền, muốn hiếu kính trưởng bối, kết quả vừa tới đây liền bị mắng, bà nói sau này Nhị Cẩu còn dám đến ngôi nhà này nữa không?"
Thật ra trong thâm tâm Triệu lão thái thái rất vui, nhị tôn tử này biết nghĩ đến mình, biết hiếu thuận với người già, người già ấy à, chẳng phải ai cũng trông chờ vãn bối hiếu thuận hay sao.
Thế nhưng hai lạng thịt này thật sự là quá mắc, có thể đưa hai lạng thịt, vậy ít nhất phải mua hai cân, hai cân là khoảng một trăm văn tiền, thật sự là phá của, giống nương hắn như đúc...
Triệu lão thái thái hít một hơi thật sâu, nén lại những lời chửi mát kia vào trong lòng.
Khi Triệu Nhị Cẩu chuẩn bị rời đi thì có một người bước vào cửa, đó là Triệu Hữu Quý, cũng chính là phụ thân của Triệu Thiển Căn.
Vẻ mặt hắn tràn đầy ngượng ngùng, nói: "Lão thúc, lão thẩm, ta muốn cầu hai người một chuyện..."
Triệu lão thái thái ôn hòa nói: "Chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì chúng ta có thể giúp một tay, tuyệt đối không ậm ừ."
Triệu Nhị Cẩu không muốn nghe chuyện của trưởng bối, liền cất bước ra khỏi sân, vừa đi được hai bước thì dừng lại, bởi vì hắn nghe thấy một chuyện mà hắn hoàn toàn không ngờ tới.
"Chuyện là ta muốn mượn hai trăm văn tiền." Triệu Hữu Quy gãi gãi ót, "Ta đây chẳng phải kiếm được hai trăm văn sao, cộng thêm một chút tiền để dành trước kia, cộng lại cũng chỉ tám trăm văn, nhưng nhà tức phụ nhi mà Thiển Căn nhìn trúng lại đòi một lượng bạc tiền sính lễ, nếu không phải sợ chậm trễ chuyện chung thân đại sự của hài tử thì ta cũng không mặt dày mở miệng vay tiền đâu."
1
Trên mặt Triệu lão thái thái lộ vẻ hóng hớt: "Tiểu tử Thiển Căn từ nhỏ cứ đù đà đù đờ, năm nay mười sáu tuổi, ta còn lo lắng cho hôn sự của hắn, không ngờ tới thần không biết quỷ không hay lại có thể tự xử lý xong chuyện này rồi, ôi, Thiển Căn nhìn trúng cô nương nhà ai vậy, nói ra để chúng ta vui mừng một chút."
Triệu Hữu Quy xấu hổ cười: "Là cô nương của Tôn gia ở thôn Quế Hoa. Thiển Căn mở miệng là một tiếng Thủy Cần, ta đã gặp cô nương kia một lần rồi, mặt mũi đoan chính, tay chân chịu khó, đây là phúc khí của Thiển Căn chúng ta."
Vừa nghe thấy cái tên Tôn Thủy Cần, nụ cười trên mặt Triệu lão thái thái chợt cứng đờ.
Lão nhân gia bà cũng chưa quên rằng cách đây không lâu, Trình Loan Loan có đến hỏi về gia cảnh của cô nương này, còn nói là muốn tìm một đối tượng cho Nhị Cẩu.
Nhưng sau đó khi bà đi hỏi lại thì nương Đại Sơn lại nói đó chỉ là hiểu lầm.
Triệu lão thái thái nhìn bộ dạng thất thần của Triệu Nhị Cẩu, khóe môi giật giật, xem ra không có hiểu lầm gì, tiểu tử Nhị Cẩu nhất định cũng nhớ thương cô nương Tôn gia kia.
Nhưng giờ đây cô nương nhà người ta đã bàn chuyện hôn sự với Triệu Thiển Căn rồi, dù có nhớ thương cũng không được.
Triệu lão thái thái mở miệng nói: "Hai trăm văn này tối nay ta sẽ sai Đại Vượng đem qua, nhất định sẽ không làm chậm trễ hôn sự của Thiển Căn."
Triệu Hữu Quý cảm ơn rối rít rồi rời đi.
Triệu Nhị Cẩu vẫn còn đang thất thần.
"Cô nương nhà họ Tôn này quả thật là có bộ tịch đấy." Triệu lão thái thái cúi đầu khâu quần áo, "Thời này tiền sính lễ có cao đến mấy cũng chỉ nửa lượng bạc, nhà bọn họ lại đòi một lượng. Nếu như số bạc này là cha nương cô nương ấy đưa ra thì chứng tỏ người làm cha nương này không phải người biết điều. Đòi sính lễ nhiều như thế, sau này khuê nữ làm sao sống ở nhà khác được?
Nếu như cô nương đó tự mình yêu cầu số tiền này, điều đó cho thấy cô nương này lòng dạ rất sâu.Tóm lại, cô nương này không phù hợp với Triệu gia chúng ta."
Triệu Nhị Cẩu cúi đầu im lặng, quay người bước ra ngoài.