Tôn Thủy Cần đứng dưới bóng râm, một thân áo mới màu đỏ tươi sáng chói.
Nàng ta hơi nâng cằm lên, đôi mắt long lanh như nước, mắt to chớp chớp, bàn tay lo sợ bất an nắm chặt góc áo.
1
Nhìn thấy bộ dáng này của nàng ta, không hiểu sao Triệu Nhị Cẩu lại nghĩ đến đêm đó, bộ dáng lúc nương nói chuyện với hắn cũng là ánh mắt như vậy, tư thái như vậy, sau đó nói ra mấy lời khiến da đầu người ta tê dại...
Triệu Nhị Cẩu lại lui về phía sau ba bước.
"Nhị Cẩu ca, tại sao huynh lại xa lạ với ta như vậy?"
Tôn Thủy Cần mở miệng nói khẽ, trong giọng nói tràn đầy ai oán.
Trên người Triệu Nhị Cẩu nổi lên một tầng nổi da gà.
Hắn phát hiện mình thế mà lại không có cách nào nhìn thẳng Tôn Thủy Cần. Chỉ cần Tôn Thủy Cần nói chuyện, trong đầu hắn liền hiện ra bộ dáng của nương.
Hắn quay đầu lại nói: "Để ta đi tìm Thiển Căn nói chuyện."
"Nhị Cẩu ca!" Tôn Thủy Cần đuổi theo: "Không phải huynh đã nói coi ta như muội muội sao, ta cũng coi huynh là ca ca, ta có chuyện muốn cầu huynh..."
Chuông báo động trong lòng Triệu Nhị Cẩu kêu vang, hắn trừng mắt nói: "Không phải ngươi lại muốn tìm ta mượn lương thực đấy chứ?"
Sắc mặt Tôn Thủy Cần cứng đờ, mượn lương thực đã là chuyện qua bao lâu rồi, nam nhân này sao vẫn còn ghi nhớ trong lòng vậy, cũng quá tính toán chi li rồi.
Nàng ta hít sâu một hơi nói: "Không phải là Thiển Căn muốn đọc sách đấy sao, nhưng nhà chúng ta nghèo quá, không đóng nổi phí thúc tu. Nhị Cẩu ca, huynh có thể cho ta mượn chút bạc được không...? Ngày hôm qua nương huynh được huyện lệnh đại nhân thưởng cho một trăm lượng bạc, ta cũng không mượn nhiều, một lượng bạc là đủ rồi..."
1
Triệu Nhị Cẩu nhìn nàng ta với vẻ mặt không thể tin nổi.
Trước kia lúc Tôn Thủy Cần tìm hắn mượn lương thực, trong lòng hắn là thương tiếc, thương nàng ta không có gì ăn bị đói bụng.
Nhưng bây giờ, hắn chỉ cảm thấy Tôn Thủy Cần còn ác hơn cả Trình lão thái thái.
Trình lão thái thái cùng bọn họ có chút quan hệ huyết thống, mặt dày cướp bạc cũng là có lý do.
Nhưng Tôn Thủy Cần, nàng ta dựa vào cái gì mà há miệng liền muốn mượn một lượng bạc?
Một trăm lượng bạc ngày hôm qua kia, hắn ngay cả sờ cũng không sờ được đã bị nương thu lại.
Bản thân hắn cũng tích góp được cho mình một lượng bạc, nhưng tại sao lại phải cho bà nương của Triệu Thiển Căn mượn chứ?
1
"Phí thúc tu đọc sách chỉ cần mười mấy văn tiền là đủ rồi. Nếu đến mười mấy văn tiền mà cũng không lấy ra được thì cũng đừng có đọc sách nữa."
Triệu Nhị Cẩu rời đi cũng không quay đầu nhìn lại.
Hắn về đến nhà, liền đem chuyện này nói cho Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan khen ngợi: "Con làm như vậy rất tốt, nhưng mà về sau vẫn cố gắng không nói chuyện riêng với tân nương tử đại cô nương nào hết, nếu bị người ta nhìn thấy thì khó tránh khỏi tin đồn truyền ra."
Triệu Nhị Cẩu hừ một tiếng: "Là do Tam Ngưu chạy quá nhanh."
Triệu Tam Ngưu gãi gãi đầu: "Làm sao đệ biết nàng đến để mượn bạc chứ, vậy lần sau để đệ ngăn nàng lại, nhị ca huynh chạy trước đi."
Trình Loan Loan không khỏi bật cười.
Nàng nghĩ, trong thôn chắc chắn không phải chỉ có Tôn Thủy Cần nhớ thương bạc trên tay nàng, nàng phải mau chóng tiêu xài mới được.
Hiện giờ trên tay có tiền, vậy nàng đã có thể cân nhắc xây nhà ngói xanh chưa?
Tuy nói nhà đất mùa đông ấm áp mùa hè mát mẻ, nhưng rốt cuộc không cứng rắn sạch sẽ bằng nhà ngói xanh. Nàng là một người trong xã hội hiện đại, càng có khuynh hướng ở nhà gạch ngói hơn.
Nàng làm xong hết công việc trong tay, đi đến nhà lý chính.
Nàng nói rõ mục đích tới đây, lý chính mở miệng nói: "Năm nay giá gạch xanh cũng không rẻ, một viên gạch ba văn tiền. Nếu như ở năm trước là đã có thể mua một cân bột ngô rồi."
Trình Loan Loan tiếp tục hỏi: "Nếu như ta xây nhà, có lẽ ít nhất phải là sáu phòng, vậy tính ra phải cần bao nhiêu gạch xanh?"