Mặt trời lên cao.
Nhà cũ Triệu gia không còn mấy người.
Triệu Hữu Tài và Triệu Hữu Kim cùng với Triệu lão thái thái đều đi đến chỗ Trình Loan Loan làm việc.
Văn thị cùng Tôn thị mang theo mấy nha đầu lên núi đi hái rau dại, thuận đường nhặt một chút củi khô, cỏ khô trở về.
Hai huynh đệ Triệu Đại Vượng và Triệu Nhị Vượng cùng nhau lùa ba mươi con vịt ra ngoài ruộng để ăn châu chấu, hai người không có kinh nghiệm, còn phải nhờ Tứ Đản hỗ trợ.
Trong sân, Triệu lão đầu tử đang cưa gỗ, Trình Chiêu ở bên cạnh hỗ trợ.
Tuy rằng năm đó Triệu lão đầu tử không học thành nghề, nhưng những công cụ nên có ông đều có, mấy năm nay, những cái bàn cái ghế, khung giường trong nhà đều là do lão nhân gia ông dùng những công cụ này làm ra, tuy rằng không đẹp bằng mua ở ngoài về, nhưng được cái rẻ, mà vật liệu đều là dùng những khúc gỗ tốt nhất trên núi, không sợ bị mối, mọt ăn hư.
"Làm bàn tính tốt nhất là dùng gỗ Đàn Hương và gỗ Sưa, nhưng mà những loại gỗ tốt như vậy quá khó tìm quá khó tìm, dùng gỗ của cây Bách cũng có thể." Triệu lão đầu tử vừa cưa gỗ vừa nói: "Dự tính làm bàn tính cỡ nào?"
Trình Chiêu liên tục gật đầu: "Nhỏ hơn một chút nữa, như vậy tiện mang theo bên người."
Triệu lão đầu tử cưa khúc gỗ ngắn một chút.
Hai người phân công hợp tác, rất nhanh liền làm ra một cái khung vuông vức, kế tiếp phải làm hạt châu, đây là công đoạn tốn công nhất.
Đem khúc gỗ cưa thành những khối vuông nho nhỏ, sau đó dùng chân máy tiện tới mài giũa.
Nhiều năm trước, khi Triệu lão đầu tử học nghề ông đã phải dùng rất nhiều tiền mua, chỉ dùng không đến nửa năm thì đem cất đi, sau lại làm nghề mộc, cũng đều không cần mài giũa những đồ trang trí giống như viên châu nữa, nên liền cất ba bốn mươi năm, lúc lấy ra đều là tro bụi.
Chân máy tiện phía trên có một mảnh thiết nhỏ làm lưỡi dao, phía dưới có một cái bàn đạp, dùng lưỡi dao định hình khối gỗ, dẫm bàn đạp, ở dưới tác dụng xoay tròn cực nhanh, khối gỗ dần dần sẽ bị mài thành hình tròn.
Hình dạng hạt châu mài ra vẫn chưa đủ, còn phải đánh bóng.
Triệu lão đầu tử nói: "Sư phụ của ta nói phải dùng vải dạ để đánh bóng, thứ này quá tinh quý, mua không nổi, nên dùng vải thô đi, lại cầm trên tay thưởng thức tầm mấy ngày sẽ chậm rãi bóng loáng mượt mà thôi."
Trình Chiêu không nói không rằng nhấc y phục lên, từ trong áo trong của bản thân xé xuống một khối vải: "Đây là vải bông, nhưng sợi phải không mảnh như vải dạ, không biết có được hay không?"
Triệu lão đầu tử trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi đứa nhỏ này sao lại xằng bậy như vậy, đang yên đang lành làm cho y phục có một cái lỗ sao còn có thể mặc được nữa?"
Trình Chiêu không thèm để ý: "Cháu thấy mọi người đều không mặc áo trong, về sau cháu cũng có thể không mặc."
"Này có thể giống nhau sao?" Triệu lão đầu tử tức giận: "Ngươi là người đọc sách, về sau phải làm tú tài lão gia, sao có thể so với những người kiếm ăn trong đất như chúng ta, không chú ý chút nào! Giữ kỹ miếng vải này đi, trở về bảo nhị cô ngươi may lại cho ngươi, dùng chỉ màu trắng may mới sẽ không bị người nhìn ra."
Thần sắc của Trình Chiêu có chút ảm đạm.
Người ở nơi này đều tôn kính hắn, bởi vì hắn là người đọc sách.
Nhưng kỳ thật, hắn đã sớm không phải, hắn ngay cả tư cách đọc sách cũng đã bị tước đoạt.
Hắn muốn giải thích nhưng vẫn đem những điều muốn nói nuốt trở vào.
Hắn cúi đầu, lại xé mảnh vải bông thành hai nửa: "Sau khi đánh bóng xong, mấy miếng vải vừa lúc có thể làm khăn mặt, trong nhà nhị cô thiếu cái này."
"Ngươi đứa nhỏ này, ngươi đây..."
Triệu lão đầu tử thở dài.
Ông lại một lần nữa hiểu được, vì sao đại nhi tức của ông lại cưng đứa cháu này, đến ông một lão nhân không có quan hệ huyết thống còn thích đứa nhỏ này, hận không thể biến ra một chiếc áo trong bằng bông đưa cho hắn.