Trình Loan Loan bật cười, cũng không cự tuyệt.
Lúc nãy lão thái thái bán lương thực được hai lượng bạc, số bạc này nghe ra thì nhiều nhưng cũng phải dùng tằn tiện, trong nhà mười hai miệng ăn, mua vải, mua thịt, mua muối, bạc này tiêu như nước...Qua một năm tích góp được hai, ba lượng bạc thì đã muốn thắp nhang cảm tạ ông bà.
Tuy nói vậy nhưng nếu như tiêu mấy chục văn tiền mua vải cho nhi tử nhà huyện lệnh đại nhân thì vẫn trong phạm vi lão thái thái có thể bỏ ra được.
Trình Loan Loan mua cho Trình Chiêu và Thẩm Chính loại vải giống nhau, cả hai đều là người đọc sách, quả thật nên mặc tốt một chút.
Nhi tử nhà nàng mỗi ngày đều ở trong thôn làm việc, mua vải tốt như vậy thì cũng sẽ luyến tiếc cất dưới đáy hòm, nàng vẫn mua vải thô như cũ, dùng để làm áo ngoài, sau đó mua một ít vải lanh, giá tiền cao hơn một chút, sáu văn tiền một thước, thích hợp làm áo trong, còn phải mua vải dệt để làm giày, mua thêm một ít kim chỉ... Mua thêm này nọ, tới lúc tính tiền thì tổng cộng hơn bảy trăm văn tiền.
Triệu lão thái thái đau lòng nói: "Dân quê da dày thịt béo, dùng vải thô là được rồi, mua vải lanh làm gì, đây không phải vô duyên vô cớ phí bạc sao..."
Một trăm lượng bạc đúng là quá nhiều, mua đất mất hai mươi lượng bạc, lại có ba đứa nhỏ tới tuổi rước dâu, phải dành dụm một ít, bạc phải dùng cho hợp lý.
Trình Loan Loan không để ý tới khuôn mặt nhăn nhó của lão thái thái, vừa lòng đẹp ý thanh toán bạc.
Trước kia không dám tiêu như vậy là bởi vì không có bạc, hiện tại trong tay nàng có bạc, sao có thể tiếp tục keo kiệt bủn xỉn.
Bốn chuyện lớn ở đời, ăn mặc ngủ nghỉ, mặc đứng ở vị trí thứ hai, lại thấy thời tiết bắt đầu lạnh dần, hài tử một bộ đồ ấm cũng không có, mùa hè mang giày rơm thì không sao, thu tới rồi phải đổi thành giày vải, khí lạnh là từ dưới chân truyền lên, không bảo vệ tốt hai chân, cả người đều dễ sinh bệnh.
Từ tiệm vải đi ra, lão thái thái liền nói: "Thật vất vả mới tới được trấn trên, ta tới quầy thịt mua một cân thịt heo về cho bọn nhỏ đỡ thèm, con cũng đi dạo một chút đi."
Trình Loan Loan che mặt, Triệu gia mười hai miệng ăn mà chỉ mua một cân thịt heo, một người ăn còn chẳng được hai miếng.
Không bằng lấy nửa số bạc mua vải kia ra, toàn bộ dùng để mua thịt cho bọn nhỏ.
Chỉ là lão thái thái xem huyện lệnh đại nhân như quan phụ mẫu, yêu ai yêu cả đường đi nên đau lòng Thẩm Chính, nàng cũng không tiện mở miệng.
Lại nói nàng vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Công năng tích trữ đồ vật của thương thành tốn một ngàn lượng bạc mới có thể mở ra, thật vất vả mới thu hoạch xong, có thời gian lên trấn trên nàng liền muốn xử lý việc trọng đại này.
Trình Loan Loan mở miệng nói: "Nương, ngài cũng mua giúp con hai cân thịt đi, con đến tiệm tạp hóa mua ít muối thô, lại đi lòng vòng nhìn xem có gì có thể làm sinh ý không, nửa canh giờ sau chúng ta hẹn gặp ở cửa thành."
Triệu lão thái thái biết đại nhi tức nhà mình trong lòng có tính toán, sinh ý của thạch băng không tốt, hẳn là đang dự tính làm cái khác.
Lão thái thái dặn dò nói: "Lúc tiêu bạc đừng để lộ ra ngoài, sợ là có kẻ tiểu tâm theo dõi."
Trình Loan Loan dùng sức gật đầu: "Con biết rồi ạ."
Hai người ở trước cửa tiệm vải liền tách ra.
Trình Loan Loan đã sớm hiểu biết tường tận về trấn Bình An, nàng biết nơi nào là phố xá sầm uất, cũng biết nơi nào hiếm người qua lại.
Nàng đi vào một cái hẻm nhỏ liền mở thương thành ra, tiến vào một cửa hàng chuyên bán y phục cổ đại.