Trình Loan Loan nằm trên giường của mình, đầu giường thắp sáng một ngọn đèn bàn, cũng đang đọc sách.
Nàng cũng thật sự muốn chia sẻ đèn bàn ra ngoài, đáng tiếc, độ nguy hiểm quá lớn, chỉ có thể một mình hưởng thụ.
Đây là buổi tối đầu tiên Khổng tú nương đến thôn Đại Hà, cũng hơi lạ giường nên không ngủ ngon, từ rất sớm đã mở mắt.
Nàng rón rén đi ra khỏi phòng, đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng đánh nhau.
Nàng giật mình hoảng sợ, năm nay có rất nhiều nơi thu hoạch không tốt, nghe nói xuất hiện rất nhiều lưu dân. Lưu dân tụ tập sẽ trở thành thổ phỉ, đây không phải là thổ phỉ đến thôn Đại Hà cướp lương thực đấy chứ?
Không được, nàng phải nhanh chóng gọi cả nhà dậy mới được!
Nàng đang định di chuyển thì đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Tam ca, xem chiêu!"
"Tứ Đản, ngươi đồ ranh con này, thế mà chơi đánh lén!"
Đây không phải là giọng của lão Tam cùng lão Tứ trong nhà đấy sao?
Khổng tú nương cố gắng bình tĩnh lại, đi ra sân, đứng ở trên trục tuốt lúa nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nàng nhìn thấy dưới gốc cây hòe lớn ở giữa thôn, ba mươi bốn mươi người đồng loạt đứng đó, một nam nhân trẻ tuổi đứng ở phía trước, đang nói chuyện: "... Mấy người các ngươi ra quyền ta nhìn xem, nắm tay thủ thế như vậy là không đúng, phải nắm như thế này, đem nắm tay biến thành vũ khí sát thương..."
Khổng tú nương thấy rõ, thì ra là thôn dân đang luyện võ.
Nhưng mà, vì sao thôn dân phải luyện võ?
Nàng nghi hoặc, đột nhiên nhìn thấy mấy con sói mắt xanh từ trong núi vọt xuống, nhào thẳng về phía người đang luyện võ kia.
Nàng sợ tới mức cổ họng như tắc lại, trong nháy mắt mất đi thanh âm, ngay cả một tiếng cẩn thận cũng không kêu lên được.
"Gào..."
"Gâu gâu gâu!"
Trong sân đột nhiên có mấy con chó nhảy vọt ra khỏi tường, mấy tiểu tử không nhảy ra được thì quay vòng vòng tại chỗ.
Hơi thở Khổng tú nương trở nên dồn dập, chó nhà căn bản cũng không phải là đối thủ của sói hoang, vừa xông tới sợ là sẽ bị xé nát.
Nhưng mà!
Nhìn thấy hình ảnh kế tiếp, nàng lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Mấy con sói hoang kia lại cùng mấy hài tử đang luyện võ đánh thành một mảnh, cũng cùng con chó xông tới liếm láp lẫn nhau, thân thiết vô cùng.
"Thì ra Tiểu Điểm là sói..." Khổng tú nương cúi đầu nhìn hai con chó dưới chân: "Đại Hắc là chó không sai, Tiểu Hắc... có lẽ cũng là sói đi..."
Nàng lau mồ hôi lạnh chảy ra từ trên trán, lòng vẫn còn sợ hãi.
Cái thôn này rất khác với những thôn mà nàng đã thấy trước đây.
Các tiểu cô nương ai nấy đều thông minh, đám nam nhân đều chong đèn đọc sách ban đêm, các thôn dân nghe tiếng gà nhảy múa, ai nấy đều biết luyện võ, sói hoang trên núi hòa mình với người trong thôn...
Lúc trước nàng còn lo lắng thổ phỉ, nếu thổ phỉ tới, phỏng chừng sẽ bị sói hoang gặm đến xương cũng không còn.
2
Sắc trời dần dần sáng lên, các thôn dân luyện võ xong đều đi làm việc của mình, một bộ phận xuống đất, một bộ phận đến công xưởng của Trình Loan Loan làm việc.
Phong thái đại tái được tổ chức trong huyện vào ngày hôm nay. Bởi vì Thẩm huyện lệnh dẫn đầu, hơn nữa hiện giờ Thẩm huyện lệnh rất được Tri phủ đại nhân coi trọng, thân phận cũng nước lên thuyền lên, rất có quyền lên tiếng trong số mấy huyện lệnh phụ cận, cho nên, địa điểm thi đấu liền định ở huyện Bình An.
Sáng sớm hôm nay, lý chính đã triệu tập những người lần trước đạt được ba thứ hạng đầu cùng nhau đi huyện Bình An.
Tổng cộng có chín hạng mục, tổng cộng hai mươi bảy người, còn có một số phụ nhân hài tử muốn đi xem náo nhiệt, gần bốn năm mươi người cùng nhau đi bộ lên đó.
Trong nhà Trình Loan Loan có hài tử dự thi, nàng thu thập một chút rồi cũng đi theo.
Bọn họ xuất phát xem như khá sớm, nhưng sau khi đến nơi tổ chức liền phát hiện người đông nghìn nghịt. Rất nhiều dân chúng bảy tám huyện trấn phụ cận trời chưa sáng đã tới, sớm chiếm cứ địa hình có lợi rồi.
Người tham gia thi đấu có thể trực tiếp đi vào sân chờ đăng ký, những người xem náo nhiệt như Trình Loan Loan, chỉ có thể liều mạng chen chúc vào trong.