Thôn Đại Hà vẫn rất yên tĩnh.
Nhưng mà tất cả mọi người bị đánh thức trong âm thầm.
Các nam nhân cầm vũ khí mai phục tại chỗ tối, phụ nhân lão nhân hài tử mang theo lương thực trốn ở trong hầm.
Trình Loan Loan không trốn, mà cởi áo choàng, đổi một thân y phục nhẹ nhàng, mái tóc dài màu đen vấn hết lên.
Nàng giấu cung nỏ ở trong tay áo, ở bên đùi buộc một chiếc sung tiêu âm màu đen, trong tay còn cầm một cây gậy điện có vẻ ngoài như khúc cây.
Những vật này, nàng đã sớm chuẩn bị sẵn, chính là vì để phòng lỡ như.
Thôn Đại Hà có khoảng bốn năm trăm hán tử thành niên, đối phó chừng trăm lưu dân không thành vấn đề.
Nhưng mấu chốt là! Những lưu dân này là liều chết đánh cược một lần, không thèm để ý cái mạng rách của mình.
Đối đầu với lưu dân không cần mạng sống, thôn Đại Hà nhất định sẽ có thương vong, nàng hi vọng có thể không thương tổn một binh một tốt nào vẫn hóa giải được chuyện này.
Bốn năm trăm hán tử, hai mươi người một tổ mai phục trên núi.
Trên núi cây cối rất nhiều, tuy là mùa đông, nhưng với địa giới không nam không bắc cũng vẫn còn có rất nhiều cây xanh, lá cây to bè chặn đi ánh sao yếu ớt.
Lúc này mây đen kéo tới, ngay cả ánh trăng và sao cũng biến mất, đây mới thật sự là đưa tay không thấy được năm ngón.
Bọn họ chỉ có thể nghe thanh âm mà phân biệt động tĩnh của những lưu dân kia.
"Nhân số quá nhiều, bước chân lộn xộn, phương hướng rối loạn." Hạ Tiêu mím chặt môi, "Ta đi phía trước thám thính một chút."
Trình Loan Loan kéo hắn lại: "Ta nhìn thấy, để ta báo phương hướng vị trí."
Nàng từ trong Thương Thành mua một kính mắt nhìn thấy được vào ban đêm đeo lên, cảnh sắc trước mặt mặc dù vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng ít ra, không còn là đưa tay không thấy được năm ngón.
1
Vừa đeo kính mắt lên, nàng liền thấy, trước mặt, vị trí cách đây hai mươi mét lại có năm nam nhân đang bò lổm ngổm qua.
Âm thanh bọn họ nghe được ít nhất là ở vị trí hơn một trăm mét, cái kia hẳn là cố ý làm xáo trộn giác quan của bọn họ!
Những lưu dân này vậy mà cũng có chiến thuật.
"Phía đông nam, hai mươi mét, năm nam nhân." Trình Loan Loan nói cực nhỏ, "Năm người này trong tay cầm đại đao và giáo."
Hạ Tiêu nhẹ nhàng chỉ Vương Vĩnh Thành bên cạnh một cái.
Vương Vĩnh Thành lặng lẽ xuống núi, mang theo hai mươi người, trực tiếp đẩy cự súng kỵ binh ra chặn con đường này.
Cự súng kỵ binh là dùng thân cây hình tròn làm điểm tựa, ở bên trên đục lỗ, lắp đặt mười cây trúc dài một trượng, đỉnh đầu vót nhọn, nếu như có người cố gắng xâm nhập, cây trúc nhọn kia sẽ đâm vào trong thân thể người xông vào.
"Chờ một chút." Trình Loan Loan thanh âm cực thấp, "Phía trước năm người kia còn có chí ít hai mươi phụ nhân mở đường... Đây là, khiên thịt của bọn họ."
Hạ Tiêu nheo mắt lại, đám lưu dân gây chuyện này quả thật không có nhân tính.
1
Hắn quay đầu, thấp giọng nói với Triệu Tam Ngưu bên cạnh: "Tất cả cự súng kỵ binh rút lui."
Triệu Tam Ngưu không đồng ý nói: "Những phụ nhân kia cùng theo bọn họ ban đêm xông vào thôn Đại Hà, như vậy bọn họ chính là một nhóm người, đối với địch nhân thủ hạ lưu tình chính là tàn nhẫn với mình, không thể rút lui."
"Giết ác nhân là bảo vệ thôn Đại Hà, giết kẻ yếu tay không tấc sắt, điều này vi phạm với ranh giới đạo đức, cũng làm trái thiên lý đại nghĩa." Hạ Tiêu mím chặt môi, "Đây là mệnh lệnh của vi sư."
Trình Loan Loan dịu dàng nói: "Tam Ngưu, nghe sư phụ con."
Những phụ nhân kia đều là sắc mặt ưu sầu, vừa nhìn là biết bị cưỡng ép, nếu như ngộ sát những phụ nhân này, những lưu dân gây chuyện kia liền có thể xé da hổ phất cờ.
Đã như vậy, nàng không bằng tương kế tựu kế.
"Tiểu Hạ, trước án binh bất động."
Trình Loan Loan vỗ vai hắn một cái, đứng dậy đi theo Triệu Tam Ngưu đi đến chỗ bố trí cự súng kỵ binh.
Cự súng kỵ binh bị kéo ra, một lần nữa giấu vào trong rừng rậm um tùm.
Nàng mượn kính nhìn ban đêm, nhìn thấy những phụ nhân kia cách càng ngày càng gần, mà sau lưng đám phụ nhân, vốn dĩ là năm hán tử, lúc này, người càng ngày càng nhiều, những người kia đầy rẫy tham lam.
Nàng từ trong Thương Thành mua một thùng nước khoáng lớn, đổ toàn bộ lên trên mặt đất. Ngay sau đó, lấy ra bốn năm cây gậy điện, mở ra, ném ở bên trên chỗ đất ẩm ướt đó, sau đó lôi kéo người của đội tuần tra lui về sau mấy bước.
Hơn hai mươi phụ nhân kia, từng bước một, lê bước chân nặng nề đi tới.
Phụ nhân thứ nhất giẫm một chân lên trên khu đất có nước, trên chân nàng ta vẫn là giày cỏ mùa hè, trong nháy mắt thấm ướt, một luồng điện lập tức lan lên, nàng ta theo bản năng tóm lấy tay áo người bên cạnh, luồng điện kia từ cánh tay của nàng truyền đến người bên cạnh, trong nháy mắt ngắn ngủi, đám phụ nhân hàng đầu tiên đều ngã xuống đất.
Mười phụ nhân phía sau bị dọa hét rầm lên.