Hắn ta căn bản nghe không được Thẩm huyện lệnh đang nói cái gì.
Hắn ta chật vật đưa tay chỉ vào mặt Thẩm huyện lện, thống mạ nói: "Thẩm Đông Minh, ngươi chỉ là một tên quan thất phẩm tép riu cũng dám đến dạy đời bản quan, ai cho ngươi lá gan đó!
Người tới, đè Thẩm Đông Minh xuống đánh ba mươi đại bản, lúc nào hắn biết mình sai thì tha cho hắn lúc đó!"
"Ta xem các ngươi ai dám động đến Huyện lệnh đại nhân!"
Vương Vĩnh Thành mang theo mười mấy người của đội tuần tra đi tới, như tường thành đúc bằng sắt, chắn ở giữa Thẩm huyện lệnh và những gã quan sai kia.
Hạ Viêm giận không kìm được, bọn điêu dân này dám công nhiên khiêu chiến với hắn ta, thật sự là lật trời rồi!
"Phốc —— "
Phổi của hắn nổ tung như một cái ống, một ngụm máu đỏ thẫm phun ra ngoài, hắn ta thiếu chút rơi vào hôn mê.
"Lên, lên cho bản quan!"
Hắn ta ráng chống đỡ một hơi cuối cùng, ra lệnh.
Mười gã quan sai kia không hành động, trước mặt là bảy tám chục người của đội tuần tra, mỗi người đều cầm cuốc và xẻng sắt, vẻ mặt không sợ hãi, bọn họ đánh không lại.
Thẩm huyện lệnh lòng tràn đầy chấn động, hắn có tài đức gì lại khiến những thôn dân này liều mạng bảo vệ như thế...
Ngay lúc hai phe đang giằng co.
Đột nhiên, bên trên đường chính bụi đất tung bay, hai con ngựa, một chiếc xe ngựa, chạy nhanh đến.
"Thánh chỉ đến —— "
Thanh âm của lính liên lạc xa xa truyền đến.
Ba chữ này phảng phất như cho Hạ Viêm uống một ống thuốc trợ tim, hắn vùng người như cá chép nhảy, ngồi dậy khỏi kiệu.
Thánh chỉ đến, thánh chỉ đánh nhanh như vậy!
Nhất định là thánh chỉ bãi miễn mũ ô sa của Thẩm Đông Minh!
Có điều... Trong lòng Hạ Viêm có chút nghi hoặc, bãi miễn một người chỉ là qua thất phẩm tép riu, lại còn là Thánh thượng truyền thánh chỉ bãi miễn ư?
A, mặc kệ như thế nào, cái chức Huyện lệnh của Thẩm Đông Minh đã chấm dứt!
Lúc này, xe ngựa dần dần tới gần, ngoại trừ lính liên lạc phụ trách tuyên đọc thánh chỉ còn có Tri phủ đại nhân cũng tới, từ trong xe ngựa chầm chậm bước xuống.
Nói như vậy, thánh chỉ là từ đại thái giám bên người Thánh thượng phụ trách tuyên đọc, nhưng mà giới hạn đọc chỉ ở Kinh Thành, nơi xa hơn một chút thì sẽ sắp xếp lính liên lạc làm chuyện này.
Có một số lính liên lạc ở dịch trạm mấy chục năm cũng chưa hẳn có thể tiếp một phần thánh chỉ, hai lính liên lạc ở Hồ Châu này lại là lần thứ hai đến đọc thánh chỉ.
Hai người tung người xuống ngựa, khí thế hiên ngang.
"Đám người nghe chỉ ——!"
Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Hạ Viêm nằm trên kiệu cũng được người đỡ xuống đất, quỳ trên mặt đất tiếp chỉ.
"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết, thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, trẫm đặc biệt phong Hạ Viêm làm Diêm Thiết Sứ giúp huyện Bình An Hồ Châu khai thác núi than, nhưng, Hạ Viêm ăn hối lộ trái pháp luật, xem mạng người như cỏ rác... Nói suông lầm nước, độc hại sinh dân... Phụ sự ký thác của trẫm, đặc biệt bãi miễn chức quan Diêm Thiết Sứ của Hạ Viêm, áp giải về Kinh Thành, trọng đầu xử lý! Khâm thử!"
Hạ Viêm bỗng nhiên ngẩng đầu!
Không phải bãi miễn Thẩm Đông Minh sao, tại sao là hắn, hắn đã làm sai chuyện gì?!
Hắn bỗng nhiên từ dưới đất bò dậy: "Nói bậy... Khụ khụ khụ, quả thực là nói bậy, bản quan chính là người Hạ gia Kinh Thành, Thánh thượng sủng hạnh Hạ gia, tuyệt đối không có khả năng bãi miễn bản quan! Nhà các ngươi truyền thánh chỉ! Các ngươi đều đáng chết... Phốc! Khụ khụ khụ..."
1
Hắn ngã xuống phía sau, bị mấy gã quan sai đỡ lấy.
Tri phủ đại nhân đi lên trước, âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không phải người Hạ gia, Thánh thượng căn bản sẽ không viết thánh chỉ bãi miễn một tên Diêm Thiết Sứ lục phẩm. Hạ Viêm, việc ác ngươi gây ra ở thôn Đại Hà, bản quan đã viết ròng rã ba tờ giấy đưa tới Kinh Thành, vốn dĩ cần nhân chứng vật chứng để điều tra, nhưng người nào có thể nghĩ đến, Hạ gia của ngươi xảy ra chuyện, Hạ nhị gia ăn hối lộ trái pháp luật, bị thừa tướng đại nhân lấy được chứng cứ, trực tiếp nhốt vào thiên lao..."
Hạ nhị gia, chính là tổ phụ ruột thịt của Hạ Viêm.
Ánh mắt của hắn trừng thật to, tròng mắt như muốn lòi ra.