Căn nhà tranh bên ngoài thôn là chuồng trâu dọn dẹp lại, đặt rơm rạ sạch sẽ cùng bàn ghế, ở ba bốn ngày vẫn có thể chịu đựng được.
Triệu Nhị Cẩu biết quy định này là do nương hắn đặt ra, hắn làm nhi tử, đương nhiên sẽ phối hợp với sắp xếp của lão nương hắn vô điều kiện.
Hắn nhảy từ trên xe ngựa xuống, mở miệng nói một ít tình huống trong thành: "... Mấy y quán đều đầy người, đầu đường chỗ nào cũng có thể nghe được tiếng ho khan, có lẽ bệnh dịch đã lan tràn rồi. Trước khi chúng ta ra khỏi thành, tạm thời vẫn chưa thấy huyện lệnh đại nhân có hành động gì cả. Ta suy đoán, đại nhân cũng không cho rằng loại bệnh dịch này sẽ dẫn phát loạn lạc, tuy nhiên Thẩm Chính đã trở về, chờ hắn đem sự tình nói rõ ràng, huyện lệnh đại nhân tất sẽ có động tác..."
Hắn nói xong, xoay người rời đi, Triệu An Giang và một người khác cũng đuổi theo, ba người không có bất kỳ nghi vấn gì, không hề do dự đi về phía chuồng trâu.
"Đều là hài tử tốt..." Lý chính không khỏi cảm thán một tiếng, sau đó gọi người đem xe ngựa kéo vào: "Dược liệu trước tiên để cho nương Đại Sơn nhìn qua đã, sau đó để cho Trịnh lang trung sắp xếp lại toàn bộ một lần..."
Những dược liệu này là dùng tiền tài trong thôn mua lại, tiêu tốn gần một trăm lượng bạc, đây là khoản chi tiêu lớn nhất trước mắt trong thôn.
Tuy nhiên đây là vì cứu người, tiêu nhiều tiền hơn nữa cũng đáng giá.
Dược liệu vừa đến, trong thôn lại bắt đầu bận rộn, dược liệu cần phải xử lý, những phụ nhân kia tự động tới hỗ trợ.
Trịnh lang trung dựa theo phương thuốc đến chế thuốc, Trình Loan Loan cùng mấy phụ nhân phụ trách nấu thuốc, sau đó bưng đi cho bệnh nhân uống.
Trình Chiêu toàn thân vũ trang, vẫn ở cùng một chỗ với bệnh nhân. Hắn sẽ hỏi kỹ cảm thụ trước mắt của bệnh nhân, cảm thụ sau khi uống thuốc, ghi lại nhiệt độ cơ thể và triệu chứng bệnh...
Tất cả mọi thứ đều được ghi chép chi tiết, chỉ trong vòng một ngày thôi mà đã ghi chép được hơn bốn mươi tờ giấy, trên mỗi tờ đều ghi kín chữ.
Đến nửa đêm cùng ngày, ba người sốt cao đã hạ sốt.
Sáng hôm sau, số người ho khan ít hơn một chút, nhưng đồng thời một số phụ nhân hỗ trợ chăm sóc cũng ngã bệnh.
Có người lành bệnh, có người bị bệnh, mặc dù số lượng bệnh nhân tăng lên, nhưng ít nhất cũng chứng minh rằng phương thuốc là hiệu quả và khả thi.
Trình Loan Loan bảo Trình Chiêu đem tất cả ghi chép gom lại, giao vào trong tay lý chính, lý chính đi đến cửa thôn, gọi Triệu Nhị Cẩu tới.
"Mau đi lên huyện Bình An một chuyến, đem phương thuốc này giao cho huyện lệnh đại nhân."
Triệu Nhị Cẩu rất rõ ràng mức độ nghiêm trọng của sự tình.
Ngày hôm qua đi trong thành có không ít người sinh bệnh, các y quán chật kín, một ngày trôi qua, chỉ sợ tình huống càng thêm khó giải quyết.
Hắn một mình đánh xe ngựa đi tới huyện Bình An, vốn là cách không xa, ngồi xe ngựa lại càng nhanh hơn, chỉ chốc lát sau đã đến cửa thành.
Cổng thành đã đóng lại.
Lưu dân trong thành bị đuổi ra ngoài, hơn nữa không ngừng có lưu dân hướng về phía này mà đến. Lưu dân ở cửa thành có ít nhất là ba trăm đến năm trăm người, lít nha lít nhít ngăn ở cửa thành đau khổ cầu xin, cũng may có nha dịch duy trì trật tự, tràng diện không đến mức quá hỗn loạn.
Xe ngựa của Triệu Nhị Cẩu vừa xuất hiện, liền có lưu dân nhào tới.
Hắn kéo chặt dây cương, nhìn không chớp mắt chạy xe thẳng vào trong, đến cửa thành, bị thị vệ thủ thành ngăn lại: "Trong lúc bế thành, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào!"
Triệu Nhị Cẩu lấy từ trong xe ngựa ra một cái bao gói đựng ghi chép, đưa tới trong tay thị vệ: "Đây là thứ mà Tuệ Nhũ nhân đã dặn phải đưa đến tận tay huyện lệnh đại nhân, mạng người quan trọng, một khắc cũng không thể chậm trễ được, phiền toái quan gia nhanh chóng đưa vào."
Những thị vệ này đều đeo khẩu trang mà hôm qua Thẩm Chính mang về thành, nghe nói là do Tuệ Nhũ nhân nhờ người may ra. Mà tiểu tử trước mặt này cũng đeo khẩu trang giống như vậy, hẳn là cũng là người mà Tuệ Nhũ nhân phái tới. Thị vệ thủ thành nhận lấy bao gói, nhanh chóng đi vào trong thành, trực tiếp đến cửa lớn huyện nha.