Bởi vì là lưu dân nên một hộ nhiều nhất cũng chỉ có khoảng năm người, hoặc là mất cha mẹ, hoặc là mất nam nhân, bà nương hoặc hài tử.
So ra thì thôn dân thôn Đại Hà có cảm giác hạnh phúc hơn nhiều.
Tuy rằng bọn họ không có tiền bạc gì nhưng ít nhất người một nhà đều còn sống, điều này tốt hơn bất cứ điều gì khác.
Tổng cộng hơn ba trăm người, mỗi người đều đã nhận lương thực, ruộng đồng cũng đã được chia. Tuy rằng tạm thời vẫn chưa cầm được khế đất nhưng khế đất cũng đã được viết xong hết, hơn nữa lúc nãy cũng đã lăn dấu vân tay. Chờ sau khi bọn họ kiếm đủ tiền là có thể chuộc khế đất về....
Lương thực và ruộng đồng là gốc rễ sự sống của người làm nông.
Nếu như những lời nói vừa nãy của Tuệ nhũ nhân khiến bọn họ buông bỏ đề phòng thì giờ khắc này, trái tim của bọn họ mới xem như thật sự bình ổn, có cảm giác yên tâm, có nơi quay về.
"Tiếp theo, tiến hành nội dung thứ hai, khen ngợi đội tuần tra."
Lý chính vừa lớn tiếng nói như vậy, các thành viên chủ chốt của đội tuần tra đang đứng vây ở bên ngoài đều kinh ngạc.
Khen ngợi bọn họ sao? Khen ngợi bọn họ chuyện gì?"
Ban đầu mỗi nhà mỗi hộ ở thôn Đại Hà đều phải cử một người tham gia đội tuần tra, thay phiên canh gác. Sau đó trong thôn có tiền, bắt đầu phát tiền công cho đội tuần tra, đội tuần tra liền mở rộng thành hai mươi tổ, mỗi tổ hơn mười người, thay phiên trực ban.
Tổ trưởng của các tổ chính là thành viên chủ chốt của đội tuần tra.
"Trước đây không lâu, thôn Đại Hà bị lưu dân tập kích, sự kiện này hẳn tất cả các vị đều còn nhớ rất rõ ràng."
Mọi người của thôn Đại Hà đều giật mình.
Mà những thôn dân mới lại xấu hổ cúi đầu.
Xem ra là ban phát trước tính sổ sau....
"Tất cả những đội viên đội tuần tra có biểu hiện xuất sắc đều được thưởng năm mươi văn tiền."
Lý chính rộng rãi nói lớn: "Thiết Trụ, đọc tên."
Triệu Thiết Trụ mở giấy ra, chậm rãi đọc: "Vương Vĩnh Thành, Triệu Tam Ngưu, Triệu Hữu Quý, Triệu Thiển Căn, Trương Đại Cương...."
Một danh sách dài được đọc lên, ước chứng có tên của bốn mươi người.
Bốn mươi người đồng loạt đứng thành một hàng dài dưới tàng cây hòe lớn, có một vẻ đẹp của khí thế vang dội non sông.
Trình Loan Loan được lý chính chỉ đích danh phát thưởng, một người năm mươi văn tiền, được cầm trên tay một xâu tiền nặng trịch, những hán tử này có một loại xúc động không thể hiểu nổi.
Một vài đội viên đội tuần tra không được gọi tên hơi hối hận, sao tối hôm đó mình lại không dũng cảm một chút?
Được thưởng năm mươi văn tiền là chuyện nhỏ, quan trọng là được khen ngợi trước mặt hơn một nghìn người. Bọn họ cũng muốn thử cảm giác này một lần.
Trương Vô Lại ngậm một cây cỏ khô, hừ một tiếng: "Không ngờ tiểu tử Đại Cương này lại có thể nhận được phần thưởng, không tồi, giống ta."
Trong đám người, có mấy tiểu cô nương hâm mộ nhìn Tôn Thủy Cần: "Công công, nam nhân của nàng ta đều là người của đội tuần tra, có thể ngẩng mặt mà đi ở trong thôn."
"Còn không phải sao, Thiển Căn rất thương nàng ta đấy, không cho nàng ta làm việc gì cả."
"Có bản lĩnh thì ngươi cũng xinh đẹp như vậy đi, có thể tìm được một nam nhân thương yêu ngươi."
Nghe thấy những lời này, Tôn Thủy Cần cũng không cảm thấy vui vẻ bao nhiêu, ánh mắt của nàng ta kín đáo rơi trên người Triệu Nhị Cẩu.
1
"Đội tuần tra của chúng ta bảo vệ thôn xóm, cho nên bọn họ đáng được nhận số tiền đó." Lý Chính cất cao giọng nói: "Bây giờ tài sản của thôn Đại Hà chúng ta ngày càng nhiều, đội tuần tra cũng cần phải mở rộng hơn, mỗi người tham gia thay phiên trực ca mỗi tháng ba lượt, mỗi lượt hai canh giờ, tiền công ba mươi văn, mời mọi người nhiệt tình đăng ký."
Nói cách khác, làm việc sáu canh giờ sẽ được ba mươi văn tiền.
Đây không chỉ là công việc mà còn là trách nhiệm và danh dự.
Phía dưới một loạt người giơ tay, một vài thôn dân mới của thôn Đại Hà cũng giơ tay.
Trương Vô Lại cười khẩy: "Người đội tuần tra đề phòng chính là lưu dân các ngươi, vậy mà các ngươi còn dám trà trộn vào đội tuần tra, nghĩ hay thật đấy."
1
Mười mấy hán tử yên lặng thả tay xuống.
Sau khi chia đất và phát lương thực, thôn Đại Hà không tính sổ với bọn họ là đã rất tốt rồi, sao bọn họ có thể mơ đến mộng đẹp này chứ....
"Trương Vô Lại, ta thấy ngươi là muốn bị mắng đúng không." Lý chính nổi giận mắng: "Ta không muốn tiếp tục nghe thấy hai chữ lưu dân, nếu ngươi còn cố ý nói lại lần nữa, lão tử thật sự sẽ đánh ngươi đấy. Hừm, lầm này đội tuần tra mở rộng, tuyển hai mươi người, bất kỳ ai cũng có thể đăng ký, bao gồm cả thôn dân mới của thôn Đại Hà."
Thôn dân mới của thôn Đại Hà không thể tin trợn tròn mắt.
Lời của lý chính có quyền uy tuyệt đối, nói cách khác bọn họ có thể trở thành một đội viên của đội tuần tra.
Một tháng ba mươi văn tiền đấy, từ khi bắt đầu chạy nạn rồi trở thành lưu dân, ba bốn tháng nay bọn họ chưa từng sờ qua một đồng tiền nào.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả hán tử trong nhóm lưu dân đều giơ tay, thôn dân chính gốc của thôn Đại Hà cũng không cam lòng yếu thế giơ tay.
Những bàn tay giơ lên như rừng cây nhỏ, thẳng tắp, sinh sôi, kiên trì và tràn ngập hi vọng....