Nàng cảm thấy quả cầu gai này hơi quen quen, dùng ngón tay bẻ ra thì liền hoảng sợ, là hạt dẻ. Nàng ngẩng đầu liền thấy trên đỉnh đầu là một cây hạt dẻ, nấp ở bên trong cây đại thụ già nua, hạt dẻ mùa này được bao bọc bởi lớp vỏ xanh biếc, cách khá xa căn bản không thấy rõ trên cây mọc đầy hạt dẻ.
Đang lo buổi tối ăn cái gì, lúc này đồ ăn đưa tới cửa.
Trình Loan Loan ôm thân cây lắc lắc, một tảng hạt dẻ đổ rào rào xuống.
Động tĩnh bên này khiến cho Vương thẩm và Phú Qúy thẩm ở bên ngoài chú ý, Vương thẩm tinh mắt, liếc mắt một cái liền thấy rõ đó là thứ gì.
Nàng ấy khom lưng nhặt ở trên mặt đất lên ba cái trứng chim: "Được rồi, mỗi người một nửa, không được giành nữa."
Nói xong, nàng ấy xách sọt lên, túm Nê Thu nhà mình đi về phía Trình Loan Loan.
Phú Quý thẩm cất trứng chim xong cũng nhanh chóng chạy theo.
Nơi này không phải chỉ có một cây hạt dẻ, cộng sinh ít nhất ba bốn cây, ba phụ nhân mỗi người lắc một thân cây, trong rừng chỉ nghe thấy tiếng lá cây kêu sàn sạt, một đám người hiếm khi không cãi nhau, không nói chuyện.
Trong lòng mọi người đều rõ ràng, nếu như động tác chậm một chút, đợi lát nữa những người khác sẽ tới chia số hạt dẻ vốn đã không nhiều lắm này.
Trình Loan Loan nhặt đầy một sọt, sọt của Vương thẩm và Phú Quý thẩm cũng chứa đầy, động tác của ba người cuối cùng mới dần dần chậm lại.
Mà lúc này, lại có người đi ngang qua, nhanh chóng gia nhập đội ngũ hái hạt dẻ.
Trên tay Trình Loan Loan có hơn hai mươi cân hạt dẻ, đủ ăn rất nhiều ngày, nàng cũng không tham nhiều, gian nan cõng giỏ tre nặng trịch đi hội hợp với bốn đứa con trai.
Dọc theo đường đi, nàng cẩn thận tìm kiếm ở trong rừng, nếu có thể phát hiện một mảng rừng hạt dẻ dại thì cho dù năm nay không có thu hoạch thì người dân thôn Đại Hà cũng không đến mức đói bụng, nhưng khiến nàng thất vọng chính là khu vực này cũng chỉ có bốn cây hạt dẻ kia thôi.
"Nương, đây là quả dại con tìm được!"
Triệu Tứ Đản đưa một nắm quả màu xanh lơ, màu đỏ giống như hiến vật quý qua.
Triệu Đại Sơn và Triệu Nhị Cẩu cũng thu hoạch tương đối khá, trong rổ chứa đầy rau dại và nấm, đoàn người đi tìm Triệu Tam Ngưu.
Hắn đốn củi ở giữa sườn núi, bên chân đã chất được một chồng củi cao cao, dùng dây cỏ bó lại. Mẫu tử năm người thu hoạch phong phú về nhà.
Lúc này trở về, sắc trời còn sớm, chưa đến giờ làm cơm chiều.
Trình Loan Loan sai mấy đứa con trai nhanh chóng lột vỏ hạt dẻ ra, nàng chuẩn bị làm hạt dẻ rang đường làm đồ ăn vặt ăn cho mấy tiểu tử này.
Số hạt dẻ này còn chưa chín muồi, rất sượng, nhưng cũng có thể ăn, sau khi lột ra rửa sạch sẽ, sau đó khắc chữ thập vào hạt dẻ rồi đặt ở trong nồi to nấu chín.
Đổ toàn bộ mỡ heo đã rán buổi sáng vào nồi, sau khi dầu nóng bỏ một đống đường phèn vào, nấu đường phèn thành nước đường.
Ngô Tuệ Nương ở bên cạnh nhìn mà đau lòng muốn chết, nửa bình dầu ít nhất có thể ăn hai ba tháng vậy mà mẹ chồng lại dùng hết trong một lần nấu.
Thôi, hơn nửa năm trước cũng không có chút dầu để ăn không phải vẫn sốt được đến giờ sao. Sau khi nước đường nấu thành màu nâu thì đổ một thau hạt dẻ vào, dùng xẻng không ngừng trộn, lửa lớn chuyển thành lửa nhỏ, hạt dẻ chậm rãi thay đổi màu sắc.
Một trận gió thổi qua, mùi thơm của hạt dẻ bay đến trong sân, Triệu Đại Sơn đang ở bận việc hít mạnh một hơi, trời, nhà bếp đang nấu gì mà thơm dữ vậy? Triệu Tứ Đản đã ném công việc trong tay xuống vọt vào nhà bếp, nuốt một ngụm nước miếng: "Nương, hạt dẻ thơm quá!"