A Phúc chà xát tay: "Ta đi bắt gà."
"Con không đồng ý." Triệu Đại Sơn mở miệng, "Chờ qua một tháng là gà có thể cho trứng, hiện tại giết ăn hết thì không được."
Hơn nữa, có nhà nông nào lại ăn gà mỗi ngày, ngon thì ngon nhưng quá lãng phí.
Dựa theo cách ăn này, không đến mười ngày, ổ gà vịt đều không còn gì.
"Đại ca các con nói rất đúng!"
Trình Loan Loan lập tức ủng hộ Triệu Đại Sơn.
Đại Sơn là trưởng tử trong nhà, cũng là trụ cột của gia đình, nàng đương nhiên là ủng hộ đại nhi tử vô điều kiện, như vậy đại nhi tử mới có thể ở trước mặt đám đệ đệ lập uy, về sau nàng chết đi thì cái nhà này mới không tan nát... A phi, nàng mới ba mươi ba tuổi, cách cái chết còn xa lắm.
Một bữa cơm kết thúc trong sự thèm khát.
Bọn nhỏ từng người đi bận việc, Trình Loan Loan kêu Tào Oánh Oánh lại: "Hôm nay cháu lên trấn Hà Khẩu đã tra được chút tình huống nào không?"
Tào Oánh Oánh gật đầu: "Cháu tra được bằng chứng mẹ kế và quản gia thông đồng với nhau, đã gửi cho cha cháu, cũng không biết cha cháu khi nào thì mới có thể nhận được thư."
"Oánh Oánh, ta muốn nói với cháu một lời xin lỗi." Trình Loan Loan nhìn nàng ấy, dừng một chút rồi mở miệng nói, "Khi ta nói cho cháu kế sách để đối phó thì vẫn chưa nghĩ tới hậu quả của những chuyện này, nếu hôm nay cháu thất thủ bị Tào phu nhân bắt trở về, rất có khả năng gặp phải..."
"Ngài không cần phải xin lỗi đâu, đúng ra là cháu phải nói một tiếng cảm ơn." Tào Oánh Oánh hai mắt sáng lấp lánh: "Cháu hôm nay lên trấn Hà Khẩu một phen mới biết lời đồn đãi đã lan truyền tới mức độ nào...Dựa theo tính cách của cha cháu, ông ấy tuyệt đối không thể chịu đựng nữ nhi nhà mình bôi nhọ thanh danh của Tào gia...Nếu cháu không ra tay, kết cục cuối cùng chính là bị cha đưa đến nơi khác, tùy tiện tìm một người gả đi..."
Trình Loan Loan vuốt ve tóc nàng: "Hy vọng cha cháu có thể nhanh chóng nhận được thư, cũng hy vọng cha cháu có thể xử lý chuyện này theo lẽ công bằng."
Tào Oánh Oánh nheo nheo đôi mắt đẹp, thì ra cảm giác được người khác vuốt tóc là như thế này, thật giống như bản thân có trưởng bối đau lòng, yêu thương...
"Trước kia cha cháu trách oan cháu một việc, làm rõ ràng ngọn nguồn trước sau vẫn chưa từng xin lỗi cháu, cháu còn tưởng rằng làm trưởng bối vĩnh viễn đều không cần nói xin lỗi." Tào Oánh Oánh ngượng ngùng mở miệng, "Triệu thẩm, nếu có thể, cháu thật sự muốn ngài trở thành mẹ kế..."
"Không được!!"
Giọng Thẩm Chính đột nhiên vang lên.
Hắn xông tới, "Thẩm còn không muốn làm mẹ kế của ta, sao có thể gả cho cha ngươi!"
Tào Oánh Oánh trừng lớn đôi mắt: "Ngươi cũng muốn để thẩm làm mẹ kế của ngươi?"
"Hừ! Cha ta tuấn tú lịch sự, phong lưu phóng khoáng, thẩm còn không lọt mắt, sao có thể sẽ nhìn trúng cha ngươi!" Thẩm Chính mặt đầy khó chịu, "Ngươi là Tào gia tiểu thư đúng không, vậy cha ngươi chính là Tào Đức Phúc, vẻ ngoài tròn xoe còn chưa nói, hậu viện cũng có ít nhất mười tiểu thiếp, hơn nữa cha ngươi còn có bốn, năm nữ nhi, ba, bốn nhi tử, Triệu thẩm chắc là điên rồi mới gả cho cha ngươi!"
Tào Oánh Oánh tức tới đỏ mặt: "Ta chỉ là nói muốn làm Triệu thẩm làm mẹ kế, cũng không bảo thẩm gả cho cha ta, ngươi đừng nói bậy có được không!"
Thẩm Chính trừng mắt nhìn nàng: "Chuyện này, ngươi muốn cũng không được, không được có ý nghĩ như vậy..."
Tào Oánh Oánh: "Ngươi, ngươi, ngươi..."
"Dừng lại!" Trình Loan Loan đau đầu: "Hai người các con đừng cãi! Hơn nữa, các con bỏ cái ý nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu đi! Ta không muốn làm mẹ kế của bất kỳ ai! Được rồi được rồi, nhanh tắm rửa rồi ngủ đi!"
Nàng đứng dậy chạy trốn thật nhanh.
Chỉ còn lại Thẩm Chính cùng Tào Oánh Oánh mắt to trừng mắt nhỏ.