Ánh nắng đầu xuân chiếu xuống, dưới cây hòe loang lổ bóng cây.
Lý chính đứng trên một tảng đá cao, giọng nói dạt dào tình cảm giảng giải cho thôn dân về việc quy hoạch thôn Đại Hà trong tương lai, trước mặt mọi người cũng dần dần hiện lên khung cảnh đó...
Quần chúng nhộn nhịp, ngựa xe như nước, tiếng rao hàng lanh lảnh bên tai không dứt...
Tương lai của thôn Đại Hà sẽ rộn ràng như thế sao, sẽ náo nhiệt như thế sao?
"Ta xem như đã hiểu rõ ý nghĩa của việc huy động từ cộng động." Chu lão bà tử từ trong đám người bước ra: "Ta đây góp vốn năm mươi lượng bạc!"
Người trong thôn hít hà một hơi, trước kia nhà của Chu lão bà tử là nhà nghèo nhất trong thôn mà bây giờ mở miệng ra là đã góp một lần năm mươi lượng bạc, trực tiếp cho thấy sự chênh lệch với bọn họ.
"Lần trước tham gia thi đấu được khen thưởng một trăm lượng bạc, tiêu hết mười mấy lượng mua chiếc xe bò, để dành hai mươi lượng xây căn nhà, số còn lại cứ giữ trên tay thì vẫn thấy không được yên tâm." Chu lão bà tử cười ha hả nói: "Nếu đây là quyết định chung của nương Đại Sơn và lý chính thì hẳn là không có sai, một lão bà tử như ta cứ làm theo những người thông minh là được rồi, Hổ Tử, trở về lấy năm mươi lượng bạc mang lại đây!"
Chu Hổ Tử gật đầu, lập tức quay đầu về nha lấy bạc.
Vương thẩm cắn răng, đứng dậy: "Nhà chúng ta cũng góp năm mươi lượng bạc!"
Nam nhân nhà nàng ta lần trước thi đấu cũng đạt hạng nhất, được khen thưởng một trăm lượng bạc, hơn nữa trong nửa năm qua nhà bọn họ đi theo nương Đại Sơn lời được không ít bạc, bạc tiết kiệm được chắc cũng phải hơn một trăm mười lượng bạc, dù là xây nhà hay cho hài tử cưới thê thì cũng đã đủ rồi, lấy ra năm mươi lượng để duy trì việc xây thôn Đại Hà là điều mà nhà bọn họ nên làm.
"Nhà ta không có nhiều bạc như vậy." Triệu lão thái thái mở miệng, "Nhà chúng ta góp hai mươi lượng bạc vậy."
Lúc trước Triệu gia tiết kiệm mỗi năm đều không vượt quá hai lượng bạc, nhưng trong nửa năm qua người trong nhà ai ai cũng đều kiếm được bạc, Triệu lão đầu tử làm nghề mộc, Triệu Hữu Tài mỗi ngày đi chở hàng, Văn thị đi làm bảo mẫu, Xuân Hoa giúp đỡ bên chỗ Trình Loan Loan, Hạ Hoa thường xuyên mang sản phẩm thêu lên trấn bán lấy tiền, còn có cả Đại Vượng cũng đi theo Nhị Cẩu kiếm được ít bạc...bạc tiết kiệm trong nhà lập tức lên tới hai mươi lăm lượng, lấy ra hai mươi lượng đối Triệu lão thái thái mà nói như đang rút máu của lão nhân gia, nhưng bà cũng biết bạc này góp vào nhất định sẽ nhận được sự hồi báo rất lớn.
Mọi việc cứ nghe theo tức phụ lão đại thì chắc chắn không sai.
Ngôn chưởng quỹ cũng tham gia hội nghị lần này, hắn nhấc tay nói: "Ngôn gia chúng ta cũng chỉ mới tới đây, trước kia cũng chưa từng vì nơi này trả giá điều gì nên lần này ta góp nhiều một chút, sáu mươi lượng bạc đi."
Lý chính vô cùng vui mừng: "Tốt tốt tốt, các ngươi đều là người có mắt nhìn xa trông rộng, ta tuy là lý chính nhưng nói thật thì bạc nhàn rỗi trong nhà không có nhiều lắm, nhà ta cứ góp mười lăm lượng bạc đi vậy."
Triệu Nhị gia đi theo nói: "Nhà ta nghèo, góp hai lượng bạc đi."
Một ít người cốt cán trong thôn sôi nổi góp bạc, những người bình thường không có chủ kiến thấy như vậy thì cũng không còn do dự, cứ làm theo số đông thì chắc chắn không có sai.
Cuối cùng, toàn bộ thôn Đại Hà, bao gồm cả nhà của Trương Vô Lại, tất cả mọi người đều tham gia góp vốn, cộng tổng lại được một ngàn không trăm lẻ ba lượng bạc.
Những người mới đến thôn Đại Hà đương nhiên chưa thể tham gia góp vốn, nhưng nhà nào có hán tử thì đều chủ động báo danh đi xây nhà, tiền công mỗi ngày là mười lăm văn tiền, kỳ hạn hoàn thành dự tính khoảng mười lăm ngày, tới lúc đó vừa vặn có thể đóng góp nửa lượng bạc, cuối năm lúc chia hoa hồng thì cũng có thể được chia cho một ít.
"Thôn Đại Hà chúng ta quả không hổ là thôn đoàn kết ưu tú nhất trấn Bình An, thậm chí là nhất Hồ Châu, chúng ta tập trung hết tất cả lực lượng có được để làm việc lớn, thôn Đại Hà chúng ta về sau sẽ phát triển ngày càng tốt!" Lý chính kích động tới mức nổi cả gân xanh: "Triệu An Giang, bây giờ ngươi lập tức dẫn người vào trong thành mua gạch xanh, Vương Vĩnh Thành, ngươi sắp xếp người đi đào đất, Thiết Trụ, ngươi phụ trách ghi danh..."
Những công việc cần thiết đều đã được an bài xuống dưới, thôn dân thôn Đại Hà khí thế ngất trời bắt đầu công việc.
Đằng xa xa Ngô đại nhân đang đứng trước cửa nhà Ngôn chưởng quỹ, không khỏi khen ngợi nói: "Thật không hổ là Tuệ Nhũ nhân, tầm nhìn rất xa, thôn này về sau sẽ càng ngày càng tốt."
Thậm chí, hắn còn cảm thấy vị Tuệ Nhũ nhân này sẽ còn tiếp tục thăng quan.
Trong khoảng thời gian hắn ở lại thôn Đại Hà này nhất định phải ở cạnh Tuệ Nhũ nhân này nhiều một chút, người này thông minh cơ trí, đáng để hắn học tập được nhiều thứ.