Hắn mặc bộ y phục tốt nhất của mình vào, mang đôi giày mới lão thái thái vừa mới may cho hắn, tinh thần sảng khoái đi ra cửa.
Trước tiên hắn đến nhà Triệu Đạt, Triệu Đạt đang rửa mặt, nhìn thấy Triệu Hữu Tài tới, mau chóng tăng nhanh tiến độ, sau khi chuẩn bị xong hai người dắt bò ngồi xe đến nhà cũ của Trình Loan Loan.
Đôi phu thê Vương gia đã dậy từ sớm, đang chia đồ đựng hơn ba trăm cân lòng heo và thịt rừng, sau đó mang lên xe bò.
Bởi vì là lần đầu tiên Triệu Hữu Tài đưa hàng, nhất định phải có người dẫn theo kết giao một chút, xe bò lại thong thả đi đến cổng nhà mới của Trình Loan Loan.
Chuyện giao tiếp đưa hàng giao cho Triệu Nhị Cẩu.
Trước tiên hắn đến trấn Hà Khẩu nói chuyện rõ ràng với người ta, sau đó lại đến trấn Bạch Vân bán vải vóc.
Cũng may đằng sau chiếc xe bò này có một chiếc xe kéo để chứa món kho, nên có bỏ mấy trăm thớt vải cũng không có áp lực gì quá lớn.
Nhưng mà các nam nhân thì không thể ngồi lên xe, chỉ có thể đi theo phía sau xe bò.
Tào Oánh Oánh cũng đi theo bọn họ.
Nàng sống ở trong thôn này lâu như vậy, vẫn nên đi ra ngoài, không thể vĩnh viễn co đầu rút cổ ở đây mãi được.
Thay vì chờ cha tới cứu nàng, còn không bằng chủ động xuất kích, giành lấy quyền chủ động, nếu không về sau sẽ còn không ngừng xảy ra chuyện như vậy.
Một nhóm bốn người từ sương sớm mông lung đi tới khi mặt trời mọc.
Chuyện giao hàng làm rất thuận lợi.
Sau khi xong xuôi, Triệu Nhị Cẩu vô cùng ngượng ngùng nói: "Tam thúc, ta còn muốn đi trấn Bạch Vân bán hàng, chỉ có thể vất vả ngươi đi bộ trở về."
Triệu Hữu Tài chẳng hề để ý khoát khoát tay: "Không phải chỉ là đi đường thôi sao, có gì đâu, trước kia ta còn đi bộ qua đến Hồ Châu lận đó! Đi, ngươi đi mau đi, nhiều vải như vậy sợ là tốn không ít thời gian mới có thể bán hết, đừng chậm trễ!"
Hắn bảo Triệu Nhị Cẩu nhanh chóng đi làm việc, còn mình dự định đi dạo trên đường phố một chút rồi trở về, mua cho nhà chút dầu muối.
Vừa đi chưa được hai bước, liền bị Dương chưởng quỹ của Túy Tiên lâu gọi lại: "Triệu tam ca, đợi một chút, đừng đi."
Triệu Hữu Tài nhanh chóng đi qua: "Chưởng quỹ, chuyện gì vậy?"
"Hôm qua Triệu tẩu tử dặn ta mua giúp chiếc xe ngựa, lúc đầu tính là phải ba ngày mới có thể mua được, không nghĩ tới đêm hôm qua ta đã gặp được một thớt ngựa tốt!"
Dương chưởng quỹ sai tiểu nhị dắt xe ngựa tới.
Đây là một thớt ngựa màu nâu đỏ, lông bờm thật dài hất lên, lộ ra vẻ hăng hái, tràn đầy sức sống.
Toa xe phía sau không phải loại dùng ván gỗ dựng lên đơn giản mà chế tác miễn cưỡng coi như tinh xảo, chỗ ngồi bên trong còn là nệm êm.
"Con ngựa này mới ba tuổi, chính là độ tuổi khỏe mạnh cường tráng, hơn nữa dễ dàng thuần phục." Dương chưởng quỹ mở miệng nói, "Nếu không phải nhà chủ nhân sa sút thì cũng sẽ không đem xe ngựa tốt như vậy nhường lại, con ngựa này cộng thêm toa xe, tổng cộng là hai mươi hai lượng bạc, trừ thẳng vào tiền bán món kho."
Triệu Hữu Tài vốn muốn sờ lông ngựa, kết quả nghe thấy hai mươi hai lượng bạc, hắn lập tức trợn mắt há mồm: "Cái này, đắt như thế?!"
"Nguyên chủ nhân ra giá hai mươi lăm lượng bạc lận đó, là ta mặt dạn mày dày trả giá, mới trả còn hai mươi hai lượng." Dương chưởng quỹ đem roi ngựa nhét vào trên tay Triệu Hữu Tài, "Ngươi lên xe thử một lần là biết ta có lừa gạt ngươi hay không."
Nếu không phải vì làm ăn lâu dài với Triệu tẩu tử, con ngựa này bản thân hắn cũng muốn giữ lại.
Triệu Hữu Tài cầm roi ngựa, lắp ba lắp bắp hỏi: "Ta, ta không biết đánh xe ngựa..."
Dương chưởng quỹ sờ cằm, Triệu tẩu tử là một nữ nhân, mấy nhi tử lớn nhất cũng chỉ mới mười tám tuổi, đoán chừng trong nhà không có bất kỳ người nào biết đánh xe.
Hắn mở miệng nói: "Ta để một gã sai vặt đến dạy ngươi, nhưng phải đến mảnh đất trống bên ngoài thành học, khoảng nửa canh giờ là có thể học xong."
"Ta, ta có thể học sao?"
Triệu Hữu Tài nuốt nước miếng một cái.
Đây chính là xe ngựa đó, trong nhà lý chính cũng mua không nổi xe ngựa, nếu không phải là bởi vì Huyện lệnh đại nhân và mấy vị thiếu gia tới trong thôn thì phần lớn người thôn Đại Hà sợ là ngay cả xe ngựa cũng chưa thấy qua!
Đại tẩu vậy mà im hơi lặng tiếng đã kiếm được tiền mua xe ngựa, hai mươi hai lượng bạc!
1
Trời đất ơi, đây chính là xe ngựa! Mà hắn vậy mà có thể trở thành người đầu tiên biết đánh xe ngựa của thôn Đại Hà!
Hắn quyết định, về sau nhất định phải ôm chặt đùi đại tẩu mới được!