Tào Oánh Oánh mím môi không nói lời nào, đầu cũng xoay qua.
Không phải là nàng muốn bày ra cảm xúc gì, mà là sau khi những tình cảm thiếu nữ trong lòng bị phá vỡ, bỗng nhiên không biết nên đối mặt với Triệu Nhị Cẩu như thế nào, vừa nhìn thấy người này liền đỏ mặt, há miệng liền lắp bắp, giống như nàng để ý đến hắn rất nhiều... Nàng không thể rơi vào thế hạ phong được.
Triệu Nhị Cẩu không hiểu gì cả.
Hắn đưa tay vào trong tay áo mình, lấy ra một cái gì đó nho nhỏ đặt trên bàn, đẩy qua: "Tặng cho muội, nhìn xem có thích không?"
Tào Oánh Oánh lúc này mới xoay người, nhìn thấy trên bàn là một tượng hình người điêu khắc bằng gỗ.
Nàng cầm bức tượng lên, nhíu mày: "Đây là do huynh khắc à, khắc ai vậy, Tứ Đản sao?"
"A, cái này..." Triệu Nhị Cẩu gãi đầu: "Ta khắc hình muội đấy, không giống sao?"
Tào Oánh Oánh: "..."
Đây rõ ràng chính là dáng vẻ của một tiểu hài tử, chứ chân của nàng ngắn như vậy sao?
Nàng tức giận ném tượng gỗ qua.
Triệu Nhị Cẩu vội vàng tiếp lấy: "Muội đừng tức giận, ta trở về thỉnh giáo A Phúc một chút, lại hoàn thiện thêm chút nữa, đừng tức giận được không?"
"Hừ!"
Tào Oánh Oánh quay đầu sang chỗ khác.
Đúng lúc này, Tào Đức Phúc từ trong phòng đi ra, nhìn thấy một màn này liền nhíu mày: "Khuê nữ, có phải tiểu tử Triệu Cảnh Thành này chọc con mất hứng không? Tuy rằng cha rất thích hắn, cũng rất muốn hắn làm con rể mình, nhưng chỉ cần con không muốn, bất cứ lúc nào cha cũng có thể hủy hôn!"
Triệu Nhị Cẩu: "!!!"
Hủy hôn?!!
Tình huống gì vậy?!!
Hắn mở to mắt, hơi thở dồn dập.
"Cha, chỉ là con và hắn đùa giỡn thôi..." Tào Oánh Oánh đỏ mặt nói: "Kỳ thật là...Con nguyện ý..."
"Ha ha ha, vậy thì tốt, vậy thì tốt!" Tào Đức Phúc cười rộ lên, đập một cái lên vai Triệu Nhị Cẩu:
"Tiểu tử ngươi sau này nếu dám đối xử không tốt với Oánh Oánh nhà chúng ta, ta cũng không quan tâm nương ngươi có phải là cửu phẩm Nhũ nhân không, cho dù có táng gia bại sản cũng phải thu thập ngươi!"
Trong mắt Triệu Nhị Cẩu bộc phát ra vẻ mừng rỡ như điên.
Hắn nhìn về phía Trình Loan Loan, nhìn thấy nương khẽ gật đầu với hắn, hắn biết, đây là nương đã vì hắn mà giải quyết đại sự cả đời.
Hắn cảm động đến hai mắt cũng đỏ lên, chắp tay nói: "Sau này con nhất định sẽ đối xử với Oánh Oánh thật tốt, sẽ không phụ sự tín nhiệm của Tào lão gia..."
Trình Loan Loan đi tới nói: "Chuyện này còn chưa chính thức định ra, trước tiên đừng nói cho ai hết, cũng không tốt cho thanh danh của hai hài tử. Để trở về rồi ta chọn một ngày tốt đến cửa cầu thân."
Tào Đức Phúc gật đầu như giã tỏi: "Đều nghe theo sự an bài của Tuệ Nhũ nhân."
Trong góc, lý chính đang sốc đến không thể làm gì được.
Nương Đại Sơn thế mà lại có thể trở thành thông gia với Tào lão gia, lão thiên ơi, sau này nhà nương Đại Sơn càng thêm không lường được!
Ông nhìn về phía hai tiểu tử trước mặt cũng trợn mắt há hốc mồm, khẽ thấp giọng dặn dò: "Mấy lời vừa nghe được, hai người các ngươi sau khi về thôn cũng không được nói lung tung, cho dù là cha mẹ ruột mình hỏi tới cũng không được nói! Nếu ai tiết lộ chuyện này, ta sẽ công khai xử lý tội lỗi trong thôn!"
Triệu Đại Vượng gật đầu: "Cháu ngay cả a nãi cũng sẽ không nói!"
Triệu Thiết Trụ nói theo: "Ai cũng không nói!"
Hai người bọn họ cũng không phải tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu, đương nhiên biết chuyện này không được nói lung tung. Chỉ cần hôn sự chưa được định ra thì vẫn có thể xảy ra biến cố, đến lúc đó thanh danh nam nữ song phương đều sẽ bị ảnh hưởng.
Sau khi tách ra khỏi người Tào gia, đoàn người Trình Loan Loan dẹp đường hồi phủ.
Lúc ở trong thành chậm trễ quá lâu nên lúc về đến thôn Đại Hà đã là giờ thân buổi chiều.
Trong thôn vậy mà lại rất náo nhiệt, rất nhiều xe ngựa lớn nhỏ đều dừng trước cửa nhà Trình Loan Loan.