Trình Loan Loan ra khỏi cửa, nhìn thấy đội tuần tra trong thôn đi qua.
Tổng cộng hai trăm người tham gia đội tuần tra, chia làm năm mươi tiểu đội, mỗi ngày năm tổ thay phiên tuần tra, một người mười ngày mới đến lượt, một tháng chỉ cần đi hai ba lần, mỗi lần hai canh giờ rưỡi cũng không chậm trễ thời gian như tưởng tượng.
Cổng thôn bố trí chướng ngại vật, người trong thôn có thể tự do ra vào, người ngoài thôn muốn vào phải bị hỏi rất nhiều vấn đề mới cho vào.
Trình Loan Loan đi đến dưới tàng cây hòe to liền bị một đám phụ nhân vây quanh.
"Triệu đại tẩu, chủ ý ngươi đề xuất quả thật không tồi."
"Nghe nói gì chưa, tối hôm qua đám khốn nạn kia của thôn Quế Hoa lén lút lẻn vào."
"Đúng lúc ông nhà ta trực ban, vừa kêu lên một tiếng, mười người đang trực tức khắc xông đến bắt người."
"Thôn Quế Hoa chỉ phái ra bảy người, vậy mà dám đến đây trộm lương thực, thật sự là buồn cười."
"Vậy bảy người kia xử lý thế nào?"
"Bọn họ chưa thực hiện được, không có tang chứng, chỉ có thể thả."
"Lần sau ngàn vạn lần đừng kêu lên sớm như vậy, bắt kẻ trộm phải có tang chứng, để bọn họ trộm được rồi hẵng bắt lại, trực tiếp đưa đến quan phủ."
"Sợ là không có lần sau đâu, nghe nói Lý Chính của thôn Quế Hoa triệu tập cuộc họp, buộc mấy người trong thôn bọn họ không đến thôn Đại Hà gây sự nữa, nghe nói rất mất mặt."
Trình Loan Loan cười nói: "Ta chỉ đưa ra chủ ý thôi, chủ yếu vẫn là dựa vào mọi người đồng lòng, mới bảo vệ được toàn bộ lương thực trong thôn."
Nàng cười, đáy mắt như có ánh sáng xẹt qua.
Mọi người nhìn nàng, hơi sửng sốt, sao nhìn Triệu Đại tẩu này lại thấy trắng hơn nhiều vậy, khí chất cũng không giống trước kia.
Trước kia là người chỉ biết khóc lóc om sòm, bây giờ nhìn lại có phần điềm đạm.
Trình Loan Loan bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, cảm thấy luống cuống không hiểu được.
Nàng hắng giọng nói: "Ta đến nhà lão Triệu xem thử."
Nàng cất bước đi về phía nhà lão Triệu.
Một đám phụ nhân lại tiếp tục thảo luận.
"Không phải Triệu đại tẩu ầm ĩ trở mặt với Triệu lão thái thái sao, cả năm rồi không đến cửa nhà lão Triệu."
"Đều là người một nhà, xương gãy rồi vẫn còn gân nối lại, thật sự có thể cả đời không qua lại với nhau sao?"
"Nói cũng đúng..."
Trình Loan Loan đứng ở cửa nhà, gọi một tiếng: "Nương, có ở nhà không?"
Triệu lão thái thái nghe thấy âm thanh, bước qua ngưỡng cửa đi ra liền hơi sửng sốt.
Tuy nói gần đây quan hệ với đại phòng thân thiết hơn nhiều, nhưng sau khi dọn ra riêng tức phụ lão đại cũng chưa từng đích thân đến đây.
Bây giờ đột nhiên tới, trong lòng lão thái thái hơi hoảng.
Liên tưởng lại việc đưa thức ăn đến nhiều ngày qua, đây là muốn mở miệng bàn chuyện dọn về sao?
Đợi lát nữa mặc kệ đồ đĩ nhỏ này lấy cớ gì đi nữa, mặc kệ đồ đĩ nhỏ này khóc lóc ra sao, bọn họ không thể mềm lòng!
Triệu lão thái thái tỉnh bơ nói: "Nương Đại Sơn, sao ngươi lại đến đây?"
Tôn thị cũng đi ra từ trong phòng: "Đại tẩu, vào trong ngồi đi."
Trình Loan Loan đi vào trong, ngồi vào trên ghế thấp đối diện hai người, nàng nghĩ rồi mở miệng: "Hôm nay ta đến đây chủ yếu là muốn nghe ngóng về một người."
Tôn thị cúi đầu, đảo mắt xem thường.
Đại tẩu rõ ràng đến là vì bàn chuyện dọn về, nói thẳng là được, quanh co lòng vòng làm gì. Triệu lão thái thái lại rất bình tĩnh: "Ngươi nói đi."
"Một cô nương họ Tôn, nhũ danh Thủy Cần." Trình Loan Loan mở miệng: "Hình như ở thôn Quế Hoa, không biết nương có từng nghe nói qua về cô nương này không?"
Triệu lão thái thái đại môn không ra cửa nhỏ không tới gần (ý chỉ cả ngày ở trong nhà không đi đâu), phạm vi hoạt động chính là thôn Đại Hà, đương nhiên là chưa từng nghe qua.