1
Triệu đại cô không cam lòng yếu thế nói: "Nhị Nữu khí lực lớn, đến ngày mùa có thể so được với cả một lao động tráng niên. Nếu lưu lại cả hai đứa ở đây làm việc, chắc chắn sẽ không thiệt thòi."
Trình Loan Loan vuốt bạc trong tay.
Nàng còn tưởng rằng mấy người này sẽ đem bạc nuốt xuống, không nghĩ tới thế mà lại chủ động giao ra.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, đại cô tỷ cùng nhị cô tỷ đều không phải là người dễ ở chung gì.
Trước kia mỗi lần ăn tết, gặp mặt nguyên chủ chanh chua, song phương đều sẽ bộc phát một hồi kịch chiến, không ai nhường ai, mỗi lần đều cần Triệu lão thái thái đứng ra, đem song phương mắng chửi một trận mới tắt máy.
Về phần hài tử của hai cô tỷ này, nguyên chủ hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng gì, nàng càng thêm không hiểu rõ.
Có thể đem số tiền nhặt được giao lên, chứng tỏ bản tính coi như không tệ.
Nhưng lúc nàng vừa mới đi ra, nhìn thấy mấy người này rõ ràng nổi lên tranh chấp. Có người nguyện ý giao nộp, có người lại muốn nuốt vào, cụ thể là ai, nàng cũng không rõ ràng lắm.
Tuy nhiên ít nhất có thể nói rõ, trong mấy người này có người đáng giá lưu lại.
"Ta chỉ giữ lại một người." Trình Loan Loan trầm trầm nói: "Đại cô tỷ cùng nhị cô tỷ thương lượng một chút xem sao."
Hai người lập tức trợn tròn mắt. Các nàng cho rằng, hoặc là đều lưu lại, hoặc là đều không lưu lại, kết quả chỉ lưu lại một người.
Vì thế hai người vốn cùng trận doanh, lập tức liền sụp đổ.
"Ngọc Nhi nhà chúng ta hơn mấy tháng, hiểu chuyện hơn một chút, giữ Ngọc Nhi lại đi."
"Nhị Nữu sức lực lớn, người cũng thành thật, nhất định là Nhị Nữu ở lại nơi này làm việc!"
Lâm Ngọc Nhi ân cần nói: "Đại cữu nương, cháu rất nghe lời, rất hiểu chuyện, nhất định sẽ ngoan ngoãn làm việc, để cháu ở lại đi."
Trần Nhị Nữu mím môi, không mở miệng, nàng vốn không giỏi ăn nói, nói cái gì cũng không sánh bằng Ngọc Nhi.
"Ngươi là đồ nha đầu chết tiệt, đúng là một cái hũ nút mà!" Triệu đại cô không nhịn được nhéo nàng một cái: "Ngươi không thể học hỏi Ngọc Nhi tỷ của ngươi, tự mình biểu hiện một chút, tranh thủ xem có thể ở lại không!"
"Bằng không như vậy đi." Trình Loan Loan uống một ngụm trà nói: "Ngọc Nhi cùng Nhị Nữu tạm thời đều ở lại, thời gian thử việc bảy ngày, ai biểu hiện tốt liền giữ lại người đó."
Phường xà phòng của nàng vốn đã thiếu người, người đưa tới cửa không có đạo lý không cần.
Thời gian thử việc bảy ngày, nếu biểu hiện tốt thì đều giữ lại, người biểu hiện không tốt, đóng gói theo đường cũ đưa về.
Triệu đại cô cùng Triệu nhị cô vừa rồi còn tưởng rằng sẽ có một hồi ác chiến, kết quả không phí cái gì mà đều được giữ lại, lập tức vui vẻ nở nụ cười. Về phần thời gian thử việc bảy ngày, các nàng xem ra không phải là đại sự gì.
Lúc này, Triệu lão thái thái cũng tới, còn chưa kịp mở miệng, Trình Loan Loan đã nói: "Nương, hai đứa nhỏ này tạm thời ở bên chỗ ngài đi, mỗi ngày đúng giờ tới làm việc là được."
"Vậy để ta bảo lão nhị dựng một cái giường tạm trong phòng Xuân Hoa, Ngọc Nhi và Nhị Nữu tạm thời chen chúc trong đó cũng được." Triệu lão thái thái thuận miệng lên tiếng, sau đó kéo tay Trình Loan Loan vào nhà: "Đừng có nể mặt thân thích mà lưu hai nha đầu này lại, nếu như làm việc không lưu loát, sau này muốn đuổi đi cũng không dễ đâu."
Trình Loan Loan bật cười: "Con ngay cả người nhà mẹ đẻ mình mà cũng có thể tàn nhẫn quyết tâm đuổi đi, những người khác ở chỗ này của con càng không tính là gì, nương, ngài cứ yên tâm đi."
Nói theo kiểu này, Triệu lão thái thái quả thật yên tâm hơn hẳn.
Đám quỷ hút máu Trình gia kia bị tức phụ lão đại trị cho phải ngoan ngoãn, lần trước sau khi Trình gia náo loạn một trận còn bị Huyện lệnh đại nhân phạt đánh gậy, đoán chừng sau này sẽ không tới nữa...Hai khuê nữ kiến thức hạn hẹp này của bà, cũng không thể gây nên sóng gió gì.
Triệu lão thái thái từ trong nhà đi ra: "Đại cô nhị cô, ta không giữ hai đứa ở lại ăn cơm nữa. Ngọc Nhi và Nhị Nữu, đi với ta về bên nhà cũ nghỉ ngơi một ngày, sáng mai bắt đầu chính thức làm việc."
Lâm Ngọc Nhi và Trần Nhị Nữu ngoan ngoãn đi theo.