Trong sân nhà Trình Loan Loan, chất đống đủ loại đồ đạc.
Nàng có chút khóc không ra nước mắt, hài tử trong nhà đều bận rộn việc của mình, những việc vặt vãnh này đều phải do nàng xử lý.
Sau khi Đại Hà Yến khai trương, nàng cũng không còn thời gian tiêu dao tự tại nữa. Mỗi buổi sáng thức dậy phải chuẩn bị đồ ăn sáng, sau đó dọn dẹp chuồng trại súc vật trong sân, những thứ này sau khi làm xong liền đến buổi trưa, phải nhanh chóng nấu bữa trưa, sau khi ăn cơm xong còn phải rửa chén. Buổi chiều cũng không rảnh rỗi, nàng phải xem sổ sách của phường xà phòng, thỉnh thoảng tiếp đãi một chút khách hàng đến đặt hàng lấy hàng.
Lúc làm những chuyện kể trên, còn phải thỉnh thoảng trông coi tiểu tôn nữ nữa.
Cả ngày bận đến mức xoay vòng quanh.
"Đại Sơn!"
Trình Loan Loan kêu một tiếng.
Triệu Đại Sơn đang bận rộn chuyển cây giống ở sân sau lập tức lau sạch tay đi tới: "Nương, có chuyện gì vậy?"
"Con bảo Tứ Đản viết một tờ đơn dán lên tường của phường xà phòng, nói cho cả thôn biết, nhà chúng ta phải tuyển mười người ở." Nàng ngồi trên ghế, vừa xoa eo vừa nói: "Người ở tức là, bất cứ khi nào được gọi đều phải tới. Chỉ cần nhà chúng ta cần người, bọn họ đều phải đến hỗ trợ làm việc, tiền công một ngày bốn mươi văn."
Bất kể là cày bừa vụ xuân hay là thu hoạch mùa thu, đều là cả ngày phải bận rộn, so với làm trong phường xà phòng mệt mỏi hơn nhiều, trả bốn mươi văn tiền một ngày cũng không tính là cao.
Triệu Đại Sơn gật đầu, lập tức đi làm chuyện này. Trong nhà trước kia chỉ có hai mươi ba mươi mẫu đất, một mình hắn cố gắng thì có thể làm được. Nhưng hiện tại, mấy trăm mẫu ruộng, đem hắn chém thành hai nửa cũng không được, dựa vào hắn một mình làm ruộng, rất dễ làm chậm trễ thời gian thích hợp nhất để trồng trọt, thuê người là tốt nhất.
Trình Loan Loan ngồi phịch ở trên ghế mây, trong đầu nhanh chóng suy tư, có nên tìm hai tiểu cô nương đến nhà hỗ trợ hay không.
Nếu như nhất định phải tìm, vậy thì để ai đến là thích hợp nhất?
"Oa oa——"
Tiểu tôn nữ trong phòng khóc toáng lên.
Trình Loan Loan còn chưa kịp đứng dậy, Triệu lão thái thái vừa đi tới cổng liền một bước tiến vào, ôm tiểu nha đầu lên.
Trên bếp có sữa dê ấm, lão thái thái dùng thìa cẩn thận đút sữa dê cho tiểu nha đầu.
Cũng chính là nhờ công việc của lão thái thái không cần thời thời khắc khắc bận rộn, sau khi tuần tra một vòng sẽ đến chăm sóc hài tử, bằng không Trình Loan Loan sẽ càng bận rộn hơn.
"Nương, trong thôn chúng ta có tiểu cô nương nào tương đối có năng lực không?" Trình Loan Loan thuận miệng hỏi: "Tuệ Nương mỗi ngày đều ở trong thành bận rộn, Xuân Hoa cũng đi hỗ trợ, nhị thẩm tam thẩm cũng có việc của mình. Trong nhà ta một đống chuyện, cũng không biết nên mời ai đến hỗ trợ, nương cho ta một đề nghị đi."
Triệu lão thái thái thuộc như lòng bàn tay: "Bà nương Triệu Tam, đại khuê nữ Chu gia, bà nương thợ rèn... đều là người cần cù, nhưng mà các nàng đều làm việc trong phường xà phòng của ngươi cả. Những người khác thì không nên đến nhà ngươi làm việc, đều là những người không có ánh mắt...Hay là để nha đầu Thu Hoa đến hỗ trợ đi."
Trình Loan Loan khoát tay: "Thu Hoa mới có bao lớn chứ, những chuyện mà ta không muốn làm, làm sao lại để cho một hài tử làm được."
"Vậy ngươi chỉ có thể mua người." Triệu lão thái thái đung đưa hài tử trong ngực: "Lần trước ngươi mua nha đầu Từ gia kia bỏ ra hai lượng bạc, ngươi có biết hai lượng bạc ở chỗ nhân nha tử có thể mua vài người rồi không? Nha đầu mười lăm mười sáu tuổi, nửa lượng bạc là có thể mua một đứa, hai lượng bạc có thể mua bốn đứa. Ngươi bây giờ là người thất phẩm Nhũ nhân, là mệnh phụ triều đình, bên người phải có nha đầu hầu hạ."
Trình Loan Loan chỉ biết im lặng, nàng thật không nghĩ tới, lão thái thái lại đưa ra đề nghị như vậy cho nàng.
"Trên phủ huyện lệnh đại nhân đều có rất nhiều người hầu hạ, ngươi sao lại không được?" Triệu lão thái thái nói như lẽ đương nhiên: "Đợi thêm hai tháng nữa, tức phụ Nhị Cẩu cũng gả tới đây. Vị kia là Tào gia đại tiểu thư, từ nhỏ đến lớn bên người đều có nha đầu hầu hạ, cũng không thể một đứa con dâu nàng đều có người hầu hạ, ngươi làm mẹ chồng còn khổ sở tự mình làm việc đi."
Trình Loan Loan: "..."
Lời này thật có đạo lý, nàng thế mà lại hoàn toàn không có cách nào phản bác cả.