Nàng rõ ràng là một quý tộc độc thân, làm sao đột nhiên lại như một lão mụ tử bắt đầu quan tâm mù quáng thế này?
Trình Loan Loan lắc đầu, đi vào nhà bếp chuẩn bị gia vị hầm bồ câu, lén từ trong Thương Thành mua một chút a giao, thứ này rất bổ thân thể.
Canh bồ câu hầm ở bên trong nồi, sau đó làm một chút bột mì trắng trộn thêm với kiều mạch, đánh một quả trứng gà vào, cắt chút rau dại, làm thành bánh bột ngô dán lên viền nồi canh bồ câu, chậm rãi chờ chín là được.
"Nương, Nhị Hoàng lại đẻ một quả trứng!"
Triệu Tứ Đản nhặt được một quả trứng gà, đưa tới trước mặt Trình Loan Loan như hiến vật quý.
Hắn nháy mắt hỏi: "Nương, canh gà và canh bồ câu, cái nào bổ thân thể hơn?"
Trình Loan Loan mở miệng: "Đối với đại tẩu con mà nói, canh cá là bổ nhất, canh cá trích, canh cá sạo, đều là thánh phẩm giữ thai an thai."
Triệu Tứ Đản lập tức nói: "Vậy con đi lên suối trên núi bắt cá về, nương có phải sẽ không giết Nhị Hoàng nữa không?"
"Tứ Đản, con đó."
Trình Loan Loan cười lắc đầu.
Đứa nhỏ này quá đơn thuần lương thiện, vừa muốn giữ Nhị Hoàng, lại muốn tốt cho đại tẩu.
Có điều, có một câu nói rất hay, nước trong quá thì không có cá, nước trong suối trên núi không thể nào có cá được.
Nàng mở miệng nói: "Bên trong ruộng nhà chúng ta có nước, con có thể ra đó xem thử."
Triệu Tứ Đản hai mắt lập tức sáng lên, quay đầu liền chạy ra ruộng.
"Tứ Đản, con chờ một chút, trước tiên chồng củi khô và cỏ khô vào trong nhà bếp cho ngay ngắn cái đã."
Triệu Tứ Đản đành phải làm việc trước.
Trình Loan Loan lững thửng đi ra ngoài sân, sau đó nhanh chóng xuống ruộng, len lén thả hai con cá trích lớn vào trong ruộng mình.
Cá trích lớn ở trong ruộng lúa kỳ thật không phù hợp lẽ thường, thả con cá trích nhỏ còn có thể giải thích được, thế nhưng trong ruộng có vịt, cá trích nhỏ sợ là vừa xuống nước đã vào trong bụng vịt rồi.
Làm xong những việc này, lúc này nàng mới trở lại viện tử, nhạt tiếng nói: "Tứ Đản, nhanh đi tìm cá đi, bắt được cá xong, sau đó lùa vịt trở về."
Triệu Tứ Đản gật đầu, xông ra ngoài ruộng, hắn nhìn thấy con vịt đã ăn no rồi, không mổ một bông lúa nào, thế là mau chóng lùa vịt về nhà, lúc này mới khom người đi tìm cá.
Năm mẫu ruộng nước, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, hắn chân trần đi vào trong ruộng.
Trong làn nước trong trẻo, côn trùng châu chấu cái gì cũng có thể nhìn thấy, hắn dứt khoát vừa bắt châu chấu vừa tìm cá.
Châu chấu đã bắt được hai mươi, ba mươi con, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của cá.
Triệu Tứ Đản mặt mũi tràn đầy không thể tin: "Cá, cá thật là lớn..."
Từ khi khô hạn, nước sông nhanh chóng khô cạn, hắn đã cực kỳ lâu chưa từng nhìn thấy cá.
Hắn cái gì cũng không để ý tới, bỗng nhiên nhào tới, cả người nhào vào trong ruộng, dưới thân đè con cá.
"Ha ha, xem mi làm sao mà chạy được!"
Triệu Tứ Đản cầm con cá lên lại phát hiện, dưới thân lại là hai con cá.
Hắn mừng rỡ không ngậm miệng được.
Khi mang theo hai con cá về nhà, Triệu lão thái thái cũng ở đó, trong tay lão nhân gia bà cầm một bát máu hươu, thấp giọng nói: "Buổi tối hôm qua Triệu thợ săn trong thôn ta săn được một con hươu, chuyện này hắn không tiết lộ ra, nhưng mà nghe nói nàng dâu Đại Sơn xảy ra chuyện, cố ý đưa một bát máu hươu đến nhà chúng ta, cho nên ta mau chóng đưa tới cho ngươi, đặt ở trong nồi hâm lại, cho Tuệ Nương uống hết, bồi bổ thân thể..."
Lời còn chưa nói hết, bà cụ vừa quay đầu lại thì thấy Triệu Tứ Đản mang theo hai con cá đứng ở cửa sân cười ngây ngô.