Ánh mặt trời mãnh liệt thiêu đốt, mồ hôi trên trán như những hạt đậu rơi xuống ruộng lúa.
Hôm nay đã là ngày thu hoạch thứ hai, Trình Loan Loan mệt đến thân thể rã rời.
Nhà bọn họ có tổng cộng năm mẫu ruộng nước, lao động chính thì chỉ có bốn người, nàng cùng Triệu Đại Sơn làm thành một nhóm, Triệu Nhị Cẩu cùng Triệu Tam Ngưu một nhóm, hai nhóm thay phiên thu hoạch, nhóm còn lại sẽ cắt cỏ để bó lúa, sau đó gánh về để trong sân nhà. Trong lúc thu hoạch, trên mặt đất thế nào cũng sẽ có lúa rơi vãi, Triệu Tứ Đản phụ trách nhặt chỗ lúa này mang về.
Ngô Tuệ Nương cùng Trình Chiêu ở nhà, Ngô Tuệ Nương phụ trách tách lúa, chính là đem lúa giũ giũ vào cái chậu gỗ bên cạnh, một ít hạt lúa sẽ rơi vào chậu, một số khác vì còn hơi ẩm nên sẽ không tách ra được, chỗ lúa đó sẽ được đem đi phơi khoảng độ nửa ngày.
Kế tiếp chính là việc của Trình Chiêu, hắn phụ trách đập lúa, chính là đập lúa cho đến khi lớp trấu bị bong ra.
Ngô Tuệ Nương là thai phụ, Trình Chiêu là thư sinh nên tốc độ cũng không nhanh, mất cả ngày cũng chỉ được một thúng thóc, chỗ lúa còn lại phải đem phơi khô thì mới có thể tiếp tục tách hạt và bóc vỏ trấu.
Trình Loan Loan ban ngày cắt lúa, lòng bàn tay đã mọc ra ba cái bọng nước, chạm vào một chút là đau, nàng liền cùng Triệu Tam Ngưu đổi ca.
Nàng đem lúa vừa cắt được bó lại với nhau rồi dùng dây cỏ buộc lại, sau đó dùng đòn gánh gánh lúa về nhà.
Ruộng lúa cách nhà không xa, nhưng dưới ánh mặt trời gay gắt, lại gánh nặng như vậy, đi đi về về cũng làm người ta mệt đến thở hồng hộc.
Vừa tới cửa, Trình Loan Loan đặt lúa trong sân, cảm giác trên vai mình lại xuất hiện thêm vài bọng nước.
Nàng đi vào buồng trong, kéo cổ áo xuống thì liền nhìn thấy bả vai bên trái đã đỏ bừng, vai phải thì trầy da, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Nàng nhanh chóng từ trong thương thành mua thuốc mỡ bôi lên, vai trái vai phải đều bôi một ít, lòng bàn tay cũng phải bôi, cảm giác mát lạnh truyền đến khiến nàng thoải mái hơn không ít.
Nàng ngồi trên ghế nghỉ ngơi, không khỏi cảm thán, bất luận là thời đại nào, cực khổ nhất vĩnh viễn là nông dân, mà nhất nghèo cũng là nông dân, nông dân vĩnh viễn tầng lớp thấp nhất trong xã hội.
"Chiêu Nhi, con lại đây."
Trình Loan Loan vẫy vẫy tay.
Trình Chiêu đang đập lúa trong sân lập tức đi vào, thuận tay uống một ngụm nước.
Trình Loan Loan cầm tay hắn xem qua, lòng bàn tay của hài tử này cũng đều đã xước da, đập lúa so với gặt lúa thì tương đối nhẹ nhàng hơn nhưng cũng phải dùng rất nhiều sức lực. Nếu Trình Chiêu trở lại Trình gia, chắc chắn hắn không cần phải làm những chuyện này.
"Nếu mệt thì cứ ngồi nghỉ một lúc, lúa từ từ đập cũng không sao."
Trình Chiêu lắc đầu: "Con cảm thấy rất thú vị."
Trình Loan Loan bật cười đưa thuốc mỡ cho hắn. Thuốc mỡ này bao bì nhìn cũng rất hoài cổ, người khác nhìn qua cũng không thấy có gì bất thường.
Nàng đi vào bếp lấy ra mấy cái chén, đổ thuốc chống say nắng mua từ thương thành ra, sau đó liền đưa cho Trình Chiêu cùng Ngô Tuệ Nương.
"Dược này là do ta nấu, có tác dụng chống say nắng, các con đều uống đi."
Trình Chiêu cùng Ngô Tuệ Nương cũng không hoài nghi điều gì.
Thuốc diệt châu chấu mà nàng còn tìm ra được thì dù cho có biết thêm mấy loại thuốc chống say nắng thì cũng không có gì lạ.
Trình Loan Loan đội mũ rơm, cầm đòn gánh chạy ra ruộng để gọi mấy hài tử còn lại trở về uống thuốc. Nếu bị say nắng ngoài ruộng thì thật là phiền toái lớn.
Toàn thôn đều đang bận rộn, bất kể là lão nhân hay tiểu hài tử đều sẽ làm những việc phù hợp với mình, lúa phải nhanh một chút mang về nhà. Gặt nhanh một chút để còn tách hạt, tách hạt xong thì phải còn xát vỏ trấu...Việc này việc kia nối tiếp nhau, rất nhanh liền đến tháng tám.
Còn chưa ra đến ruộng, Trình Loan Loan liền nhìn đến một chiếc xe ngựa ngừng ở cửa thôn Đại Hà.
Chiếc xe ngựa này nàng biết, là xe ngựa chuyên dụng của Thẩm huyện lệnh.
Ngày thường nếu có xe ngựa vào thôn, thôn dân chắc chắn sẽ tụ tập vây xem.
Nhưng hiện tại, người trong thôn đều vội đến choáng váng đầu óc, trong ánh mắt chỉ có lúa và lúa, ngẩng đầu là đã thấy chóng mặt, căn bản là không chú ý tới chiếc xe ngựa đang tới gần.
Chiếc xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước, cuối cùng ngừng lại trước cửa nhà Trình Loan Loan.
Vậy là nàng lại không có thời gian để bận tâm đến đám hài tử ngoài ruộng, chuyển hướng trở về nhà.
Xe ngựa dừng lại, Thẩm huyện lệnh từ trong xe bước xuống, Thẩm Chính cũng liền theo sau.
Hắn liếc mắt một cái liền thấy người đang đập lúa trong sân, lặp tức kinh sợ: "Trình Chiêu, ngươi sao lại ở chỗ này?"
Trình Chiêu ngưng động tác, Ngô Tuệ Nương cũng nhanh chóng chạy ra, cả hai quỳ xuống hành lễ: "Thảo dân tham kiến huyện lệnh đại nhân."