Cả Trình Loan Loan và Lục Ánh Tuyết đều vô tư không hay biết gì về khúc nhạc đệm xảy ra dưới lầu.
Trình Loan Loan say xe kinh khủng, uống xong một chén cháo gạo trắng thì cảm thấy thoải mái dễ chịu ngủ một giấc, hôm sau tỉnh dậy sẽ lại là một ngày tràn đầy năng lượng.
Nàng đứng cạnh cửa xuống nhìn xuống dưới lầu, phía dưới là đường phố rộn ràng náo nhiệt, con phố này rất dài, dài hơn con phố kia ở trấn Bình An ít nhất là năm lần.
Mới sáng sớm mà trên đường đã rất náo nhiệt.
Trình Loan Loan xoay người ra khỏi phòng, Lục Ánh Tuyết mang theo vẻ mặt hứng thú vội vàng chạy tới nói: "Khi nãy ta nhìn qua cửa sổ thì thấy ở đầu đường có người đang diễn xiếc, đi, đi xem náo nhiệt nào."
"Mấy hài tử kia đâu, có ăn sáng không?" Trình Loan Loan dò hỏi: "Trên đường có rất nhiều món điểm tâm ngon miệng, để cho hài tử ăn no bụng rồi quay về tiếp tục đọc sách."
Trình Chiêu và Ngu Chiêm đã sớm thức dậy, nhốt mình ở trong phòng đọc sách.
Thẩm Chính và Tiền Huy đang ngồi ở sảnh lớn của khách điếm ăn cái gì đó, thậm chí còn quen biết thêm mấy văn nhân nên đang cùng nhau trò chuyện.
Trình Loan Loan cảm thấy có chút không biết phải làm gì, tên tiểu tử Tiểu Chính này có phải là quá thoải mái rồi không, đây là tin tưởng bản thân mình chắc chắn sẽ đậu tú tài sao?
Chỉ là trước đêm đi thi thì thả lỏng một chút cũng không sao, dây đàn kéo quá căng thì sẽ càng dễ đứt.
Nàng nâng bước đi vào phòng của Trình Chiêu và Ngu Chiêm, kêu hai hài tử này đi ra: "Đi, xuống đi dạo một vòng, ăn chút gì đó rồi lại về."
Trình Chiêu từ trước đến nay sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của nhị cô hắn, lập tức thu dọn sách vở rồi đi ra.
Trình Loan Loan tinh mắt nhìn thấy bút lông mà Trình Chiêu đang dùng chính là cái đã mua từ nửa năm trước, ngòi bút đã hơi bị tòe lông, hắn không phải là tính mang chiếc bút này đến trường thi chứ?
Nàng nhìn thoáng qua nghiên mực đặt trên bàn, mực này cũng là loại mực rẻ nhất.
Kỳ khảo thí quan trọng như vậy vẫn nên dùng đồ tốt một chút.
Trình Loan Loan dự định lát nữa đi trên đường sẽ mua cho hài tử mỗi đứa một bộ văn phòng tứ bảo, Chiêu nhi nhất định sẽ không từ chối.
Đoàn người đi ra khỏi khách điếm Duyệt Lai.
"Thẩm à, để con nói cho thẩm nghe chỗ nào ăn ngon, chính là chỗ kia." Thẩm Chính chỉ về một chỗ cách đó không xa: "Năm trước cha con đã đưa con tới đây, phố lớn ngõ nhỏ ở Hồ Châu này con đều rất quen thuộc, thẩm muốn mua cái gì thì chỉ cần nói với con một tiếng là được."
Khóe miệng Tiền Huy nhếch lên, cái kiểu nịnh nọt hắn đúng là theo không kịp mà, khó trách tiểu tử Thẩm Chính lại có thể ở lại nhà của Tuệ Nhũ nhân.
Hắn gấp quạt giấy lại rồi đi tới bên cạnh: "Tuệ Nhũ nhân, Tiền gia nhà ta có một tiệm y phục ở Hồ Châu, bán rất nhiều y phục, có rất nhiều bộ xinh đẹp dành cho nữ nhân, Tuệ Nhũ nhân có muốn đi xem một chút không?"
Ánh mắt Trình Loan Loan sáng lên, trấn Bình An không có tiệm bán y phục, y phục mặt trên người đều là do tự mình may lấy, mà nàng cũng không biết may vá y phục, mỗi lần cần đến đều phải làm phiền đại nhi tức, lâu dần nàng cũng không muốn may y phục mới nữa.
Nàng gật đầu: "Đi trước dẫn đường."
Lục Ánh Tuyết cũng rất hưng phấn, không có nữ nhân nào là không thích mặc y phục mới, nếu có thì chẳng qua là người đó quá nghèo mà thôi.
Thẩm Chính dùng khuỷu tay hung hăng thúc vào bụng của Tiền Huy, cái tên lưu manh này thế mà lại không biết xấu hổ, dám trắng trợn lấy lòng thẩm thẩm như vậy.
Tiền Huy ném cho Thẩm Chính một ánh mắt khiêu khích, hắn tới Hồ Châu lần này không phải để tham dự khoa cử mà là đến kết giao với giới tinh anh, nếu có thể giao hảo tốt với Tuệ Nhũ nhân thì tổ phụ nhất định sẽ khen hắn.
Dựa vào điểm này nên thái độ của Tiền Huy càng thêm ân cần: "Chính là nơi này, cửa hàng y phục của nhà họ Tiền, Tuệ Nhũ nhân, Ngu phu nhân, mời vào bên trong."
Đây là lần đầu tiên Trình Loan Loan đi dạo một cửa hàng y phục ở thời cổ đại, nhìn cái gì cũng đều thấy rất mới lạ. Cửa hàng này rất lớn, một nửa là y phục nữ, nửa còn lại là y phục nam, nàng đi dạo khi nữ trang một vòng đã lập tức hóa đá. Tất cả đều là váy áo bằng lụa được may ba lớp trong ba lớp ngoài, thêu rất nhiều hoa văn phức tạp, nàng chỉ là một phụ nhân sinh hoạt ở nông thôn, căn bản là không thích hợp mặc y phục long trọng như vậy, cuối cùng chỉ đành tiếc nuối từ bỏ.