Chương 15
Đứng ở nơi phố xá đô thị mẹ con nhà Lâm có chút không quen , mụ Hòa nhìn Lâm rồi nói bâng quơ.
- mẹ con nó ở đây thì làm gì có tiền mà sinh sống nhỉ ? Nghe nói cuộc sống ở thành phố đắt đỏ lắm .
- có khi nó có tiền tiết kiệm thì sao.
- mới mổ cho con Mai rồi thì làm gì còn tiền.
- vậy trai bao .
- với cái thân hình già nua xấu xí ấy á ?
- Mẹ đừng có khinh thường nó ,nó ăn mặc vào không phải xấu đâu.
- Thế sao mày còn đi với gái ?
- tại ngon hơn.
- ngon hơn mà nó bê đít nó đi theo zai ấy à ?
- Mẹ đừng có nhắc chuyện này nữa , đến bây giờ con vẫn còn đang tiếc nửa chỉ vàng đây này.
- Chứ một mình mày biết tiếc. Lần này phải tìm được con Quế về , ở nhà không ai hầu hạ phục vụ làm cái gì cũng thấy mệt mỏi . Nhưng mà bây giờ đã là nửa đêm rồi , mẹ con mình ngủ ở đâu đây ?
- đằng trước kia có cái nhà hiên rộng kìa, mình đến ngủ nhờ trước cửa nhà người ta đi.
- thôi thế cũng được , ở đây mình không quen ai , sao mà nhờ .
Hai mẹ con mụ Hòa tay xách nách mang đi đến trước cửa nhà người ta . Ở nhà lúc có Quế thì có người cơm bưng nước rót , chăn ấm đệm êm , có cái gì ngon cũng là họ ăn hết chứ Quế với bé Mai nào có được miếng gì . Bây giờ xách đồ sách đạc đi tìm Quế về cũng chỉ vì như thế thôi , hối hận gì đâu , thương cái nỗi gì .
Vừa mới đặt đít xuống còn chưa kịp nóng chỗ thì cánh cửa mở ra , một người đàn ông mặt mũi giữ tợn tay chân xăm trổ kín mít quát lớn.
- cái bọn ăn mày ăn xin này đứng ở trước cửa nhà tao làm gì hả ? Mẹ nhà chúng mày không biết bây giờ là mấy giờ rồi hay sao ? Sắp ngày mới đến nơi rồi tính ám tao hả? .
Cái loại đàn ông như Lâm thì chỉ có bắt nạt vợ con thôi chứ ra đường người ta quát cho một câu thì có mà muốn ấy ra quần , gã ta vội vàng xách cái túi rồi đứng dậy , xin lỗi rối rít xin lỗi vội vàng.
- Xin lỗi anh tôi không biết đây là nhà của anh , tôi ở dưới quê lên , cũng chỉ tính ở lại đây đến sáng mai thôi . Anh thông cảm cho , tôi có mẹ già ốm đau , giờ đang không biết thế nào , chúng tôi lại không có chỗ ăn chỗ ở.
- ốm đau thì đến bệnh viện chứ cho mẹ mày đứng ở ngoài đường này mà khỏi bệnh à ?
- Tôi ở dưới quê lên nên chưa có tiền .
Lâm nói như vậy chỉ để người đàn ông kia cho ở lại qua đêm nay thôi nào ngờ anh ta suy nghĩ một hồi rồi móc túi ra đưa cho gã mấy tờ tiền.
- cầm lấy mấy tờ rồi đưa mẹ mày đi tìm chỗ hẳn hoi mà ngủ , ở gần đây có cái nhà nghỉ đấy . Ốm đau bệnh tật ngủ ở trước cửa nhà tao đêm hôm trái gió trở trời không may lăn đùng ra đấy thì đen lắm .
Lâm vội vã cầm lấy mấy tờ tiền đấy , cánh cửa đóng lại mang theo âm thanh không dễ chịu gì . Mụ Hòa vội vàng chụp lấy mấy tờ tiền rồi cười hố hố.
- người thành phố có vẻ hào phóng quá nhỉ . Vậy có khi nào hai mẹ con con Quế dẫn nhau ra ngoài đường đi lang thang tìm được cả đống tiền rồi nên mới không thèm về nữa không ?
- ai biết được.
- Thế mày dẫn mẹ đi tìm nhà nghỉ đi , hôm nay không phải ngủ ngoài đường là tốt rồi.
- mẹ bị điên à ?
- cái thằng này nói năng kiểu gì đấy ?
- có mấy đồng này đi ngủ ở nhà nghỉ để mà hết à ? Ngủ tạm ở chỗ nào đấy rồi cái tiền này còn để ăn uống mà tìm mẹ con con Quế chứ . Con khốn nạn đấy , tôi mà tìm thấy nó tôi bóp cổ nó.
- Mày làm như vậy còn lâu nó mới về.
- Túm tóc lôi về chứ nói gì .
Quế ở phòng ngủ với con mà cứ cảm thấy bồn chồn bất an không yên , nghĩ đến khuôn mặt của Lâm Quế lại như gặp phải cơn ác mộng , cứ thế giấc ngủ chập chờn , đến lúc chẳng thể nào ngủ lại được nữa .
Quế mở cửa phòng ra ngoài uống nước , trùng hợp gặp Đông đi từ trên tầng xuống , trong bóng đêm nhìn thấy Đông Quế hơi giật mình.
- sao anh còn chưa ngủ ?
Đông không trả lời , anh thật chẳng biết nói gì với Quế cả . Cứ mỗi lần nói chuyện với Quế là anh cảm thấy rất bực bội , cô luôn muốn tránh xa anh , còn anh thì hoàn toàn ngược lại , tất nhiên điều này anh không muốn thừa nhận , nhưng đó là sự thật mà , không thừa nhận cũng chẳng thể nào phủ nhận .
Đông cứ thế đi qua Quế , anh cũng lấy nước uống , rồi sau đó lặng lặng đi lên phòng .
Nhìn thấy Đông như vậy tự nhiên Quế cảm thấy có chút hụt hẫng , nhưng như vậy cũng tốt , sau này mọi thứ sẽ đi đúng quỹ đạo của nó , Quế không cần phải lo lắng cuộc sống của cô lại phải thay đổi một cách đột ngột .
Hôm sau Nhi thức dậy từ sáng sớm , còn cẩn thận pha cà phê trước nữa, nhìn thấy Nhi như vậy mà Kim khá hài lòng , bà ta đi về phía Nhi.
- giúp việc thì phải như thế này chứ . Từ trước đến giờ chưa tìm được nữa giúp việc nào ưng ý cả , không chứng nọ cũng tật kia .
- Con cảm ơn bà ạ .
- ừ . Mùi cà phê thơm đấy . Tôi không thích uống cà phê nhưng gửi thấy mùi cà phê cô pha lại muốn nếm thử một chút.
- Cái này là con học theo công thức bên nước ngoài , cà phê có vị đắng nhẹ , sau khi uống sẽ lưu lại được vị ngọt trong cuống họng , rất đặc biệt ạ .
- ừ .
Bà Kim đưa ly cà phê nên uống thử , đúng là mùi vị không tệ .
- loại cà phê này chủ tịch thích lắm , chỉ có điều bây giờ ông ấy bị bệnh nên không được dùng mấy thứ kích thích này . Sau này đừng có pha nữa , mất công ông ấy thấy lại không giữ được mình .
Vốn dĩ Nhi muốn lấy điểm ở chỗ ông Hùng , bây giờ ông ấy không thể uống được cà phê cô ta lại tiu nghỉu.
Lúc này Quế cũng vừa đi xuống , hôm qua mất ngủ đến tận gần sáng mới có thể trợ mắt nên dậy có hơi muộn . Bà Kim vừa nhìn thấy Quế đã nói.
- cô xem , con bé này nó là giúp việc mới mà nó còn dậy sớm hơn cả cô .
- con xin lỗi bà , tại đêm hôm qua con mất ngủ nên là...
- mất ngủ thì có quyền dậy muộn hơn chủ sao ?
- Lần sau con sẽ chú ý dậy sớm hơn ạ.
- Thôi được rồi , Nấu bữa sáng đi . Hôm nay chủ Tịch muốn ăn bữa sáng theo kiểu truyền thống .
- vâng , con biết rồi .
Khẩu vị của ông Hùng có vẻ không được tốt nên Quế quyết định nấu riêng cháo cho ông ấy . Nhìn thấy quế làm như vậy Nhi có chút tò mò .
- sao chị phải cầu kỳ như thế ? Làm chung là được rồi mà .
- cần có một chế độ ăn phù hợp để đảm bảo sức khỏe cho chủ tịch . Chị chỉ đang cố gắng hết sức để làm tốt nhiệm vụ của mình thôi .
Nhi không nói ra nhưng nghĩ trong đầu.
" chứ không phải chị muốn lấy lòng những con người trong ngôi nhà này sao ? Cũng chỉ là muốn với tới cái vị trí đứng bên cạnh anh Đông thôi mà "
người ta có câu suy bụng ta ra bụng người . Quế chẳng có bất cứ mục đích gì nhưng Nhi thế thì có đó , rất nhiều là đằng khác . Con người tốt bụng như Quế nên chẳng mảy may suy nghĩ đến những mục đích mà Nhi đang tính toán . chỉ nghĩ số phận của Nhi cũng đáng thương như mình nên cảm thấy thương nhiều lắm , chẳng bắt Nhi phải làm cái gì cả .
Quế càng lương thiện bao nhiêu thì Nhi cảm cảm thấy khó chịu bấy nhiêu . Cô ta đem tất cả thứ chẳng hay ho gì của mình áp đặt lên người Quế , cho rằng Quế sống rất giả tạo , chỉ đang cố gắng lấy điểm để làm bàn đạp bước cao bước xa hơn thôi .
Cô ta lén lút vào trong nhà vệ sinh rồi lấy điện thoại gọi đi một cuộc .
- Tôi muốn tìm một người .
Đầu dây bên kia là giọng nói rất chậm.
- ai ?
- tôi sẽ gửi địa chỉ sau.
- được.
Cô ta tắt máy , trên đời này vốn dĩ chẳng có cái gì khó cả , chỉ cần có tiền là được .
Vài lần tâm sự với Quế nên cô ta biết kha khá thông tin về gia đình chồng của Quế , thế nên lần này cô ta quyết định thuê người tìm kiếm Lâm . Vẫn chưa ly hôn cơ mà , vậy thì Quế và Lâm vẫn còn đang là vợ chồng hợp pháp . Lần này để Lâm dẫn Quế về , vừa không phải nhìn thấy Quế mà lại có cơ hội tiếp cận Đông hơn , một công đôi việc .
Mất chưa đến một ngày người mà Nhi thuê đã tìm được mẹ con Lâm , vì chưa tìm được Quế nên cứ lang thang ở ngoài đường .
Nhi đi tới chỗ đó , là một căn nhà nằm ở địa thế ít người qua lại . Mẹ con Lâm còn tưởng mình bị bắt cóc để bán lấy nội tạng cơ , khóc sưng hết cả mắt . Nhìn thấy cái bộ dạng này của họ Nhi có chút thất vọng.
- mấy người khóc cái gì ?Kẻ bị dồn đến đường cùng còn chẳng khóc .
Mụ Hòa nhìn Nhi , nước mắt vẫn không ngừng chảy.
- cô bắt chúng tôi làm gì ? Có phải muốn mổ bụng chúng tôi để lấy nội tạng đúng không ?
- mấy người suy nghĩ tưởng tượng phong phú thật đấy . Nội tạng của mấy người thì bán được bao nhiêu ? Ai thèm mua ?
- vậy chứ cô bắt chúng tôi làm gì ?
- không phải bắt , có trói chân trói tay mấy người không ?
- không trói lại nhưng cũng cho nhiều người canh giữ đấy thôi.
- Tìm mấy người để báo tin tốt.
Cả hai mẹ con mụ Hòa đồng thanh hỏi ?
- tin gì.
Nhi nhếch mép.
- mấy người không phải đang đi tìm con Quế sao ? Tôi biết nó ở đâu đấy .
Nghe thấy Nhi nhắc đến Quế mà cả mụ với gã Lâm đều như vừa được nhỏ thuốc bổ vào mắt , mắt sáng hẳn ra.
- ở đâu ? Tìm thấy ở đâu ?
- chỉ cho mấy người biết cũng được nhưng mà phải làm theo ý tôi . Được không ?
- muốn làm gì cũng được , chỉ cần tìm thấy nó thôi.
- có một chút thắc mắc đấy , sau khi tìm được nó mấy người tính làm gì ?
- đưa nó về nhà chứ làm gì . Ở nhà có ai cơm nước đâu .
- được rồi . Vậy thì...
Cô ta sau đó nói nhỏ vào tai mụ Hòa vài câu , mụ nghe xong thì vô cùng tức giận.
- cái gì ? Cô nói có thật không ?
- thật chứ .
Thấy thái độ của mụ Hòa như vậy gã Lâm cũng khá tò mò.
- Hai người nói cái gì với nhau mà thì thà thì thụt thế ? Nói cho tôi nghe với xem nào .
Mụ Hòa ngay lập tức nói với gã .
- con Quế vừa mới lên thành phố mấy ngày đã cặp kè với đại gia rồi , bây giờ đang ở nhà nó chứ đâu.
Gã nghe thấy vợ mình đang ở nhà người đàn ông nào đó thì ba máu sáu cơn mắt trừng lên vô cùng phẫn nộ.
- con khốn kiếp , sao nó dám .
Rồi gã ta lao về phía Nhi định nắm lấy bả vai cô ta để tra hỏi chỗ Quế đang ở thì kẻ đi cùng cô ta đẩy đã gã lăn xuống đất.
- cẩn thận hành động của mình một chút , đừng có động bàn tay dơ bẩn đó vào người tôi .
gã ta gầm gừ.
- nó đâu ? Bây giờ nó đang ở đâu ? Mau nói cho tôi biết.
- đã nói là phải nghe theo lời tôi rồi mà , không thì mấy người đừng có mơ mà tìm được nó.
- nghe lời cái quái gì chứ ? Muốn gì thì nói mau lên?
- Sống với loại đàn ông như thế này bảo sao nó chẳng bỏ nhà đi.
- cô Im đi.
- được rồi , bây giờ nói cho mấy người biết chỗ nó . Chỉ có điều thế lực của người đàn ông đó không phải tầm thường đâu , đừng có hành động lộ liễu quá.
Cô ta nói như vậy rồi chỉ từng đường đi nước bước cho mẹ con mụ Hòa biết , thấy cô ta nói cũng có lý nên mẹ con mụ ta nghe răm rắp , không phản ứng gì .
Sau khi gặp mẹ con mụ ta xong cô ta liền trở về nhà vẫn nói chuyện với Quế như không có chuyện gì xảy ra.
Tối hôm ấy Đông gọi Quế lên phòng , Nhi nhìn theo tức lắm mà không làm gì được . Hà đứng phía sau cô ta từ lúc nào.
- Toàn lũ đũa mốc mà đòi chòi mâm son .
Nhi quay lại nhìn thấy Hà có chút ngạc nhiên.
- chị.
- chị em gì với mày. Cũng thích vào căn phòng ấy à ? Nghĩ mình có cửa không ?
- Em không có ý gì cả ?
- muốn lừa ai ? Nghĩ tao là trẻ con chắc .
- em...
- cả mày và cả nó đều sẽ bị đá ra khỏi căn nhà dài nhanh thôi . Con người ấy tao lại còn không hiểu sao ?
- Em không hiểu chị đang nói gì.
- là mày ngây thơ hay mày đang cố tình ?
- em chợt nhớ ra em còn chưa dọn dẹp cho biết , em đi làm cho xong việc đây.
Hà nhìn cái dáng vẻ ngây thơ của Nhi mà cười nhạt. Vừa nhìn qua đã biết kiểu người thích giả nai rồi , vốn dĩ không phải là người Đông có thể để mắt . Nếu mà nói về người cần phải đề phòng thì chỉ có Quế , nghĩ đến Quế nó lại cảm thấy bực . Không biết giờ này còn lên phòng Đông làm gì , muốn tí tởn qua lại hay sao .
Quế đứng trước cửa phòng Đông , nhẹ nhàng gõ cửa mấy cái rồi bước vào bên trong , cửa vốn dĩ không khóa mà .
Đông đứng quay lưng về phía cô , anh đang nhìn ra phía ngoài cửa sổ . Nghe tiếng bước chân vào anh liền nói.
- thu xếp hành lý cho tôi .
Quế có chút ngạc nhiên.
- Anh muốn đi đâu sao ?
- tôi đi công tác mấy ngày.
- vâng.
Quế mở tủ lấy quần áo cho Đông , cô chẳng biết anh thích mặc gì , vốn dĩ trong tủ này cũng chẳng có lựa chọn khác , ngoài đen và trắng ra thì chẳng có gì .
- Anh muốn mặc kiểu nào?
- sao cũng được .
Quế im lặng , Đông lại hỏi.
- sao cô không hỏi tôi đi đâu ?
- Đây là công việc của anh , sao tôi dám hỏi được .
Đông cảm thấy rất không vui , anh ngăn hành động gấp quần áo của Quế bằng một cái siết tay thật chặt .
- Nếu tôi muốn cô hỏi thì sao ?
Quế bị ép nhìn thẳng vào mắt Đông , đối với cái sự lạnh lẽo này thì cho dù là bao nhiêu lần cũng chẳng thể quen nổi , muốn tránh né cũng không được .
- anh làm sao vậy ?
- tôi chẳng sao cả .
Dường như Quế cảm nhận được sự cô độc trong đôi mắt mấy , lẽ nào anh muốn được quan tâm sao ? Quế muốn xoa dịu anh , cô liền hỏi .
- Anh đi mấy ngày ?
Dù đang cảm thấy rất không vui nhưng vì Quế hỏi nên Đông vẫn trả lời.
- ba ngày.
- Anh đi đâu ?
- thành phố HCM.
- mấy giờ anh đi ?
- khoảng 1 tiếng nữa.
- Vậy để tôi gấp đồ có anh không muộn.
- không cần.
Mấy câu hỏi cho có đấy vốn đến không thể thay đổi được tâm trạng của Đông hiện tại . Cách an ủi duy nhất chính là...
Danh Sách Chương: