• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đông đi ra ngoài cho Quế nghỉ ngơi , Hiệp với Quân đang đứng chờ .

- Tình hình chị Quế sao rồi anh ?

- Cô ấy ngủ rồi , cũng may là vết thương không nặng , nếu không...

Nhìn vào ánh mắt của Đông khiến Hiệp cảm thấy hơi lo lắng .

- Anh định xử lý cô ta thế nào ?

- cô ta sao rồi ?

- có vẻ đau nên đang kêu dữ lắm.

- người chứ đâu phải sắt đá .

- vậy có cần lấy thuốc tê cho cô ta không ạ ?

- cậu nghĩ sao ?

- em biết rồi.

Quân nói với Hiệp.

- trước khi làm chuyện gì thì phải suy nghĩ đến hậu quả chứ . Cứ để cô ta chịu đau đớn thể xác đi .

Đông cười lạnh.

- không phải chỉ nỗi đau thể xác thôi đâu.

- anh định làm gì ạ ?

- lão Tiến đâu rồi ?

- đang ở tầng trên.

- cho lão ăn uống đầy đủ vào , sau còn có việc.

- em biết rồi.

- có chuyện này.

- chuyện gì , nếu không quan trọng thì không cần nói . Thời gian này tôi muốn dành hết để chăm sóc cho Quế .

- chuyện quan trọng anh ạ.

- nói đi.

- vừa nhận được tin hôm nay bà Kim với lão Trương gặp nhau .

- nói chuyện gì ?

- liên quan đến chuyện hợp tác với công ty An Lộc .

- muốn phá sao ?

Một nụ cười nhạt nhẽo trên môi , chuyện này Đông có thể đoán trước được .

- cứ để bọn chúng vẽ mèo vẽ chuột cho chán đi , xong rồi tôi sẽ giải quyết.

- em biết rồi .

- đi lo việc của mình đi.

- có cần em tìm người chăm sóc cho chị Quế thay anh không ? Lỡ có việc đột xuất.

- không có việc gì là đột xuất cả . Đón bé Mai đến đây , tạm thời mẹ con Quế sẽ ở lại đây , tôi sẽ chăm sóc cho họ .

- em biết rồi .

Hiệp với Quân vừa đi khỏi thì cánh cửa mở ra , Đông nhìn thấy Quế hơi hốt hoảng.

- sao em lại ra đây ?

- Tôi muốn về , con gái chắc đang chờ , tôi sợ con bé lo .

- anh đã cho người đón con bé đến đây rồi , tạm thời hai mẹ con sẽ ở lại đây .

- nhưng mà còn chuyện nhà cửa ? Bây giờ Nhi không làm nữa , ai sẽ nấu cơm cho chủ tịch với phu nhân ăn đây ?

- họ tự lo được cho mình , em đừng có suốt ngày nghĩ cho người này cho người khác có được không ? Em phải nghĩ cho bản thân mình chứ .

- nhưng tôi đi làm để lấy tiền cơ mà , tôi không lo lắng hay suy nghĩ cho ai cả , tôi chỉ đang lo lắng cho công việc của mình thôi.

- em không cần đi làm , anh nuôi em cả đời này cũng được . Bây giờ sức khỏe của em không tốt , em định cố chấp cái gì ?

Ai có thể nuôi ai được cả đời cơ chứ . Anh nuôi cô sao ? Được sao ? Trước giờ cô vẫn luôn nghĩ chỉ có những người độc lập thì mới có thể hạnh phúc . Một khi sống dựa dẫm vào người khác rồi thì cái hạnh phúc ấy mỏng manh như bong bóng xà phòng , có thể tan biến bất cứ lúc nào .

Ánh mắt này của anh , biểu cảm này của anh cô biết mình không thể chọc giận . Bây giờ không thể về làm việc thì ít nhất cô cũng phải làm được cái gì đó cho anh chứ . Cô nói với anh.

- Anh ăn gì để tôi nấu.

Đông không nói gì mà bế Quế vào trong phòng rồi đặt cô xuống giường .

- em ngồi ở đây cho anh , nếu em mà bước chân xuống giường đừng trách anh .

- Sao lại phải như thế ?

Đông bất ngờ hôn lên môi cô một cái , trong nụ cười của anh chứa thêm mấy phần dọa dẫm .

- em hỏi một câu anh hôn em một cái . Thế nào ? Bây giờ em còn muốn hỏi anh chuyện gì không ?

Quế thậm chí còn không dám mở miệng để trả lời , cô chỉ có thể lắc đầu . Lần này thì anh cười vô cùng vui vẻ . Anh như thế này có quá ngang ngược không cơ chứ , cô hoàn toàn khỏe mạnh bình thường chỉ là hơi đau chút thôi . Cơn đau bỗng nhiên kéo tới khiến cho cô cảm thấy nhói , thực ra không phải đau một chút , là rất đau.

Không biết anh định đi đâu nữa , chẳng thấy nói gì cả . Khoảng 15 phút sau anh đi vào phòng trên tay cầm theo một quyển menu , anh nói với cô .

- Anh vốn là định mua đồ ăn cho em , nhưng mà không biết em muốn ăn gì , vậy nên anh cầm cả quyển menu về đây cho em chọn .

Cô dở khóc dở cười.

- không cần phải như thế đâu mà , tôi ăn gì cũng được.

- Sao lại ăn gì cũng được , em muốn ăn gì thì em cứ chọn . Em không chọn được thì anh mua hết tất cả những món ở trong đây rồi em từ từ ăn nhá.

Quế vội xua tay.

- không cần , để tôi chọn được rồi.

Đông xoa đầu Quế.

- rất ngoan.

Rồi anh lại nhắc nhở.

- nhớ chọn thêm cho bé Mai nữa nha , con bé sắp đến rồi.

- Còn anh thì sao ?

- anh thì không cần.

- Anh không đói à ?

" Chỉ cần nhìn thấy em mỗi ngày anh không cần ăn cũng được " vốn dĩ là đông định nói như thế nhưng mà cảm giác nó quá sến súa nên anh thôi . Thật không ngờ có một ngày anh lại có thể có những suy nghĩ ấy trong đầu . Tình yêu khiến cho con người ta trở nên màu mè hoa lá đến thế à ? Lạ thật...

- Anh ăn gì đi , nếu không anh sẽ đói đấy .

- Vậy thì lấy cho anh món giống em đi.

- nhưng mà...

Thấy Quế ấp úng nên Đông nhìn vào quyển menu , tay cô chỉ vào món có giá thành rẻ nhất , anh nhăn mặt.

- em bây giờ lại còn khinh thường cả anh ư.

- tôi không hề có suy nghĩ như thế.

- em chính là như thế.

- nhưng mà tôi đâu có làm gì.

- em sợ anh không có đủ tiền để mua cho em một món ăn đàng hoàng à ?

Quế hơi buồn.

- những thứ này thực sự quá đắt rồi .

Một chút cảm giác đau lòng len lỏi , cô gái bé nhỏ này của anh đã phải chịu biết bao nhiêu thiệt thòi trong quá khứ , thời gian sau này anh nhất định sẽ bù đắp cho cô.

- em cứ coi như đây là anh đang bồi bổ cho người bị ốm đi . Sau khi em khỏe rồi anh sẽ lấy lại gấp đôi .

Câu nói phía sau cứ có cảm giác đen tối kiểu gì , Quế bất giác đỏ mặt .

- Thôi được rồi , nếu em không biết chọn món gì thì để anh . Lâu quá bé Mai đến lại đói .

Đông mua đồ ăn về thì Hiệp đứa bé Mai tới , con bé chạy vội vào trong phòng rồi ôm chặt lấy Quế , nó cứ thế khóc mãi . Trong lòng nó có biết bao nhiêu hoảng loạn , lỡ mẹ nó đi không trở về nữa thì sao , lỡ nó lại trở thành đứa trẻ mồ côi thì sao , có quá nhiều thứ dồn con bé vào trong trạng thái sợ hãi tột cùng . Quế cũng ôm chặt lấy con , nhìn thấy con như vậy cô vội vàng an ủi.

- con gái đừng khóc , mẹ không sao cả .

- chú ấy nói tay mẹ bị thương.

Con bé chỉ về phía Hiệp , Hiệp quay sang nhìn Đông rồi cười trừ , lại nói.

- là do em hơi nhiều chuyện . Vốn dĩ em định an ủi con bé một chút thôi , thật không nghĩ lại khiến con bé phải lo lắng như vậy .

Thấy Hiệp áy náy nên Quế nói với anh ta.

- Không sao đâu , trước sau gì con bé cũng sẽ biết thôi .

Hiệp kéo tay áo Đông ra hiệu cho Đông đi ra ngoài cùng với anh , Quế cũng biết nên chủ động nói với Đông.

- anh đi ra ngoài giải quyết công việc của mình đi.

- vậy hai mẹ con ăn trước nha , lát nữa anh ăn sau.

Hiệp đi hẳn ra bên ngoài vườn, nhìn dáng vẻ của Hiệp có vẻ lo lắng .

- Có chuyện gì vậy ?

- chị ấy về rồi.

Nhắc đến người phụ nữ ấy Đông vẫn cảm thấy có một chút khó chịu trong lòng . Đó không phải là nhớ nhung , chỉ là trong quá khứ có những thứ quá sâu đậm không thể xóa mờ đi được .

- Tôi biết rồi . Không được nói những chuyện như thế này với Quế , tôi không muốn cô ấy nghĩ linh tinh .

- Em hỏi thật , anh còn tình cảm với chị Lan không ?

- không.

- Anh có thích chị Quế không ?

- tôi yêu cô ấy , nhưng mà hình như cô ấy lại chẳng hề có tình cảm với tôi.

- anh đã nói với chị ấy là anh yêu chị ấy chưa ?

- cần phải nói sao ?

Câu hỏi ngơ ngác này của Đông khiến cho Hiệp muốn ngã ngửa . Lại có thứ tình cảm không cần nói ra chờ người ta tự cảm nhận rồi tự biết hay sao ?

- cái vẻ mặt của cậu như thế là có ý gì ? Muốn gợi đòn hả ?

- không phải , nhưng mà anh có cảm thấy là mình hơi quá đáng rồi không ?

- tôi quá đáng ở chỗ nào ?

- Anh thích chị ấy thì anh phải nói cho chị ấy biết chứ . Anh có nói cho chị ấy nghe đâu mà chị ấy đáp lại tình cảm của anh.

- nói như thế nào ?

- thường thì người ta sẽ nói là anh yêu em.

- được rồi , tôi sẽ không nói mấy lời như vậy đâu.

- vậy chứ anh định nói cái gì ?

- quá sến súa.

- không thì anh cũng phải nói với chị ấy là anh muốn ở bên cạnh chị ấy cả đời chứ . Người ta gọi đấy là tỏ tình.

- một người chưa có mảnh tình vắt vai lại đang muốn dạy dỗ tôi về cách đi vào trái tim của người khác hay sao ?

- Ý là anh đang khinh thường em đấy hả ?

- hôm nay cậu thông minh đấy.

- anh đừng có quá đáng.

- Nếu không ?

- Nếu không em sẽ...

Đông cười rồi quay lưng bước đi , ở phía sau Hiệp nhìn theo anh rồi nói lớn .

- Nếu anh thực sự thương chị ấy thì ăn tỏ tình với chị ấy đi . Những thứ rõ ràng thường sẽ có kết quả tốt .

Dù chẳng nói ra nhưng Đông cũng không phủ nhận chuyện này . Đúng là anh chưa một lần nói rõ với Quế về những tình cảm của anh . Có lẽ lần này anh sẽ nghe theo Hiệp , anh sẽ thổ lộ hết lòng mình với Quế .

Buổi tối hôm ấy có tất cả ba người đàn ông ở trong bếp , Quân nhìn Đông nghi hoặc .

- liệu có ăn được không anh ?

- Sao không ăn được ?

Quân quay sang Hiệp cầu cứu.

- Lần đầu tiên anh Đông nấu đấy , chúng ta có cần chuẩn bị sẵn thuốc không ?

- muốn chết à ?

- em thì em không muốn chết , nhưng mà anh đã nấu cái gì bao giờ đâu , hơn nữa nấu không ngon làm sao chị Quế ăn được .

- sao cậu biết là không ngon ? Cậu ăn thử đi , ăn xong rồi nói tiếp .

Quân lấy hết can đảm để nếm thử món ăn mà Đông nấu . Không thể tin được , nó thực sự ngon đến mức khiến cho Quân muốn ăn thêm miếng nữa .

- dừng lại.

- anh cũng không cần phải keo kiệt với em như vậy chứ.

- Tất nhiên là cần rồi.

- Anh thật là... Nhưng mà ngày trước anh từng làm đầu bếp à ?

- không . Nhưng rất hay bước vào bếp .

- Sao tự nhiên anh lại không nấu ăn nữa ?

- thứ gì liên quan đến quá khứ đều sẽ bị xoá sạch.

- còn bây giờ thì sao?

- bắt đầu một tương lai mới vẹn toàn hơn. Bây giờ hai người đến sòng bài đi , nghe nói lão Trương sẽ tới đó.

- thật sao ?

- ừ . Lão không biết dòng bài đó là của chúng ta , tất nhiên lão sẽ tới rồi.

- bọn em biết rồi .

Quế vốn định ra ngoài để nấu cơm , nhìn thấy mấy món ăn để trên bàn cảm thấy rất ngạc nhiên .

- là anh nấu sao?

- ừ. Em ăn thử xem có vừa miệng không . Thích ăn món gì để anh nấu.

Quế nhìn Đông một lát rồi bất giác nói .

- anh đừng đối xử với tôi tốt như vậy.

Đông cũng nhìn Quế chăm chú .

- cho anh một lý do .

Quế không thể nói với Đông là nếu như anh cứ đối xử với cô tốt như thế này cô sẽ ảo tưởng , sẽ nghĩ anh có tình cảm với mình .

- Sao em không nói gì nữa ? Cho anh một lý do để anh ngừng đối xử tốt với em đi .

- không có lý do gì cả.

- vậy sau này anh có thể tùy ý đúng không?

Quế gật đầu rồi lại lắc đầu , nhìn cô luống cuống anh cảm thấy cô rất đáng yêu. Cô chỉ mới có hai mươi mấy tuổi thôi , thế mà đã phải trải qua những thứ khiến cho người ta có cảm giác cổ đã đi được nửa quãng đường đời .

Bé Mai lon ton chạy ra , con bé rất thích Đông , chỉ có điều nó chẳng dám đến gần Đông . Đông biết chuyện đấy nên rất nhẹ nhàng với con bé .

- con ngồi xuống ghế đi. Con thích ăn gì để chú lấy cho con .

- con muốn ăn tôm ạ.

- để chú bóc cho.

- cháu cảm ơn chú ạ.

- ngoan lắm. Thế mai bé Mai thích ăn gì nào.

- cá ạ.

- vậy mai chú làm cá chiên cho con ăn nhé.

- vâng.

Nhìn con gái vui vẻ như vậy Quế cũng cảm thấy rất vui . Lại nghĩ đến những chuyện mà Nhi đã nói . Đông như thế này sao có thể là một tên giang hồ khát máu được chứ . Nhưng mà Quế vẫn cảm thấy hơi lăn tăn trong lòng . Không phải cô sợ , là cô lo lắng cho anh thôi , sợ anh vướng vào những truyện đen tối , sợ anh liên quan đến pháp luật .

Ăn cơm xong bé Mai vào phòng học, Đông giúp Quế kiểm tra vết thương. Quế dù có hơi gượng gạo nhưng vẫn hỏi Đông.

- anh...tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?

- em hỏi đi.

- anh làm công việc gì vậy?

Mọi hành động của Đông đều ngưng lại, anh nhìn Quế có chút khó hiểu.

- sao em lại hỏi như vậy? Có phải cô ta đã nói gì không?

Quế gật đầu ,Đông ôm lấy bả vai cô, nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng.

- cô ta đã nói gì với em, nói anh nghe.

Quế đem tất cả những thứ mà Nhi nói với cô kể lại cho Đông nghe ,sắc mặt anh thay đổi theo từng câu từng chữ mà cô nói.

Cô ta dám cả gan muốn phá vỡ những thứ tốt đẹp mà Quế đang nhìn nhận ở anh, muốn Quế xem anh như một con quỷ không có tính người đây mà. Vậy thì anh sẽ cho cô ta biết như thế nào mới là không có tính người.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK