• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36+37

- à anh.

- chuyện gì nữa?

- Có bằng chứng vụ ngoại tình của bà Kim rồi, bây giờ có nói cho chủ tịch biết luôn không anh ?

- chưa đến thời điểm thích hợp.

- em không hiểu .

- Rồi cậu sẽ hiểu thôi.

Mọi thứ hiện tại Đông đều để nó ở mức lưng chừng, có nhiều lúc Hiệp cũng không thể hiểu được Đông đang nghĩ gì, đang muốn làm gì.

Sau khi được Lan giữ ở lại Nhi đã cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Cô ta sợ chết, sợ nhiều thứ lắm , những vết thương trên người cô ta là một ví dụ điển hình .

Cô ta lén mở cửa rồi nghe trộm cuộc trò chuyện của Lan với Phú .

- Anh cứ yên tâm đi , tôi đã nắm thóp được anh ta rồi .

- thật sao ? Tin được không ?

- tin thì tin không tin thì thôi . Tôi phía này , còn anh chịu khó mà tán tỉnh moi tin từ con Hà đi , nó ngu dốt lại cả tin nên sẽ rất dễ dụ.

- Được rồi , tôi biết rồi .

Cô ta tắt điện thoại cười mỉm một cái rồi lại bấm số gọi cho Đông , nhìn cái dáng vẻ của cô ta tuy bên ngoài bình thản nhưng thực ra cô ta đang sốt ruột lắm .

Đông nghe máy.

- alo.

- Anh đang làm gì .

- Hôm nay rảnh rỗi gọi điện hỏi thăm tôi cơ à .

- em nhớ anh mà .

Đông cười nhạt.

- cảm ơn .

- Đúng là những gì đã từng xảy ra sẽ không thể quay lại như lúc đầu , đúng không anh ?

- cũng có thể .

- như vậy là không chắc chắn đúng không ?

- chỉ là muốn hay không thôi , còn tất cả mọi thứ đều không quan trọng .

- vậy nếu như bây giờ em muốn chúng ta trở lại như lúc đầu thì sao ?

- trí tưởng tượng của cô cũng phong phú thật.

- anh không tò mò hay thắc mắc Em đã sống như thế nào trong suốt bao nhiêu năm qua à ? Một chút cũng không ?

- sao tôi phải thắc mắc ? Sao tôi phải quan tâm ? Cô là cái gì của tôi ? Người thân ? Bạn bè ? Tất cả đều không phải , thậm chí người dưng cũng không . Nếu là một người lạ nào đấy thì tôi có thể vui vẻ mà chào hỏi họ , còn đối với cô , thậm chí tôi còn không muốn nhìn mặt .

Câu nói này cứ như một nắm muối xát thẳng vào tim Lan vậy , cảm giác rất nhói , rất chua xót .

- anh tàn nhẫn thật. Em đã nghĩ cho dù có chuyện gì xảy ra thì giữa chúng ta cũng sẽ không có khoảng cách lớn đến như thế này.

- được rồi , dừng lại đi . Tôi không muốn nghe cô nói thêm câu nào nữa.

- Nhưng anh phải nghe.

Cô ta lập tức đổi thái độ.

- nhớ anh không nghe, có chuyện gì xảy ra thì đừng có trách.

Trên môi Đông là nụ cười giễu cợt thoáng qua , cô ta thực sự nghĩ là cô ta đã nắm được thóp của anh rồi hay sao , Ngây Thơ đến như vậy cơ à ?

- Sao anh không nói gì ? Thậm chí bây giờ anh còn không tò mò với lời đe dọa của em sao ?

- Cô có thể làm được gì tôi ?

- Anh có biết cô gái tên Nhi không ?

Đông im lặng không nói gì , cô ta cười lớn.

- có phải đang rất hoang mang không ?

- Sao cô biết Nhi.

- không những biết mà cô ta còn đang ở ngay gần tôi nữa kìa .

- Đang ở chỗ cô ?

- Đúng vậy . Một cô gái không lành lặn , có một vài vết thương không phải đơn giản , nếu như chuyện này điều tra tới cùng , anh nghĩ anh có thoát được không ?

- Cô muốn gì ?

- em muốn gì anh biết rõ hơn ai hết.

- chuyện này không được.

- Sao lại không được ? Giữa cái tình yêu của anh dành cho cô ta và sự nghiệp của anh thì anh chọn cái nào ?

- Cô đừng có ép người quá đáng.

- Anh mới là người ép em trước.

- chúng ta gặp nhau đi.

- hiện tại em chưa muốn gặp anh .

- bao giờ ?

- bao giờ muốn gặp em sẽ báo sau .

- cô...

Đáp lại Đông là mấy tiếng tút tút kéo dài , vậy là cô ta đã tắt điện thoại . Cô ta cứ thế nhìn vào màn hình điện thoại mà cười mỉm một mình . Nhìn cô ta như thế này Nhi bất giác lo lắng thay cho cô ta , liệu cô ta có phải là người tiếp theo sẽ bị Đông trừng phạt hay không ?

Mấy ngày này Hà đối xử với mẹ con Quế vô cùng tốt , tốt đến mức Quế còn tưởng cô ta có vấn đề gì cơ . Hôm ấy cô ta đi đâu về lại đon đả gọi bé Mai .

- bé Mai ơi con đến đây cô bảo .

Con bé vốn dĩ chẳng ưa gì Hà cả nhưng vì nó là người đang ở nhờ trong nhà này nên nó lễ phép chạy đến chỗ cô ta .

- Cô gọi cháu có việc gì không ?

- Hôm nay cô đi siêu thị , cô mua cho con ít đồ này .

- con không dám nhận đâu ạ .

- Sao lại không dám nhận ? Con sợ cô hay ghét cô à ?

- con không ghét cô .

- Vậy là sợ cô rồi ? Con có biết phù thủy không ?

- Có ạ .

- Thế nhìn cô giống phù thủy lắm hay sao mà con lại sợ ?

Con bé lắc đầu , có cho tiền nó cũng chẳng dám nói Hà giống phù thủy , mặc dù tính cách của cô ta đôi lúc còn khó chịu hơn cả một bà phù thủy ấy chứ .

Lúc này thì Quế đi ra , nhìn thấy cô ta lại gần bé Mai Quế hơi sợ . Biết như vậy nên cô ta lại tỏ ra buồn .

- hai người thực sự ghét tôi đến mức không muốn qua lại như vậy, tôi cảm thấy buồn lắm .

Quế chẳng biết phải nói sao, bảo không ghét cô ta thì là đang nói dối , còn bảo ghét thì cô ta sẽ không vui , đằng nào cũng gây rắc rối vào người .

Cô ta đưa cái váy ra trước mặt Quế rồi nói .

- váy thì cũng mua rồi , nhỏ thế này tôi không thể mặc được , thôi thì chị cứ lấy mặc cho con bé đi , lần sau tôi sẽ không mua nữa . Chị cũng biết là đồ trong siêu thị đắt mà , sẽ rất lãng phí .

Cô ta đánh trúng vào tâm lý của Quế , một người thuần nông như Quế tất nhiên là sẽ rất tiết kiệm , mà nhắc đến chuyện tiền bạc thì lại càng tiết kiệm hơn , chiếc váy đẹp như thế mà đem vứt đi thì lãng phí quá thế rồi Quế nhận lấy , cô ta cười .

- phải như vậy . Là người sống chung một nhà thì không nên quá cố chấp .

Cô ta đi lên phòng , Quế nhìn theo mà sao thấy lạ lắm . Mấy ngày nay cô ta cứ khác khác , không kiếm cớ gây chuyện , không chửi mắng , lại vô cùng tốt tính . Thậm chí có hôm Quế đang nấu cơm ở trong bếp cô ta còn xuống nhặt rau cho Quế nữa .

Nhìn thấy Đông đi làm về Quế liền đi lên trên phòng theo anh , cô thể hiện tình cảm với anh bằng một cái ôm từ phía sau . Cô không phải là người có thể chủ động trong mọi trường hợp , nhưng mà cô cảm thấy việc thể hiện tình cảm là cần thiết, cô không muốn anh luôn cứ phải là người đến gần phía cô , cái gì cũng vậy , cả hai phải cùng vun đắp thì mới bền lâu được .

Anh nắm lấy tay cô rồi khẽ tựa đầu về phía sau, trên môi anh là nụ cười hạnh phúc .

- nếu mỗi ngày đều được em ôm như thế này chắc chắn anh sẽ cảm thấy rất vui.

- anh đi làm chắc mệt rồi , để em đi pha nước nóng cho anh tắm .

- chuyện này anh có thể tự mình làm được .

- em muốn quan tâm anh không được sao ?

- Tất nhiên là được , nhưng mà anh không muốn em phải vất vả .

- chăm sóc cho người mình yêu chẳng có gì là vất vả cả , trái lại em còn cảm thấy rất vui .

Đông xoa đầu Quế . Quế là một cô gái rất tốt , rất hiền . Có thể coi như một người phụ nữ mà biết bao nhiêu người đàn ông mơ ước cưới về làm vợ . Chẳng hiểu sao cái tên Lâm ngu dốt ấy lại không biết trân trọng , mà cũng may mắn đấy chứ , nếu không sao anh có thể gặp Quế được .

Nét mặt Quế bỗng trở nên băn khoăn , thấy Quế như vậy Đông lại đâm lo .

- Em làm sao thế ? Ở nhà có chuyện gì sao ?

Quế lắc đầu .

- không phải , chỉ là em thấy dạo này bình yên quá . Người ta thường nói trước cơn bão trời sẽ rất đẹp .

- đừng lo lắng , có anh ở đây rồi sẽ không có chuyện gì xảy ra hết .

Quế chẳng lo cho mình , Quế chỉ lo cho Đông với bé Mai thôi . Hai người bây giờ là người thân thiết duy nhất của Quế , cho dù phải đánh đổi cả tính mạng mình Quế cũng muốn bảo vệ . Mặc dù từ trước đến giờ toàn Đông bảo vệ cô thôi , tính ra cô chưa làm được gì cho anh hết . Nghĩ đến đây cô lại thấy buồn .

- em suốt ngày chỉ quanh quẩn ở nhà , lúc trước ở quê cũng chỉ đồng áng bắt cua mò ốc , vốn dĩ chẳng có tài cán gì .

Anh ôm lấy bả vai cô , lại nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.

- Anh không muốn em tự ti như vậy . Sau khi giải quyết xong một số việc anh sẽ sắp xếp để em đi học , em muốn học cái gì cũng được miễn là em thích .

- đi học sao ?

- lúc ấy em có thể tự mình làm chủ cuộc sống của mình , không cần phải vất vả như bây giờ nữa . Anh có thể lo mọi thứ cho em được , có thể chăm sóc em cả cuộc đời này được , nhưng mà anh biết là em không muốn phụ thuộc vào anh như thế , thế nên em hãy chọn một ngành nghề mà em thích .

Quế cảm động đến mức nước mắt cứ thế rơi xuống , cô lại ôm chặt lấy anh .

- Em cảm ơn anh .

Anh cũng vòng tay ôm lấy cô .

- mối quan hệ giữa chúng ta thì không cần nói cảm ơn .

" Thực ra anh phải cảm ơn em mới đúng . Nhờ có em mà anh biết được tình yêu thực sự , nhờ có em mà anh muốn trở về nhà .... Có nhà "

Vế sau của câu nói anh để lại trong suy nghĩ , anh không nói cho Quế nghe là vì anh thấy nó chưa phải thời điểm thích hợp . Đến một lúc nào đấy anh sẽ từ bỏ tất cả những công việc đen tối của hiện tại , sẽ ở bên Quế như một con người có lý lịch sạch sẽ .

Quế có thể loáng thoáng biết được công việc của Đông không đơn giản chỉ là đến công ty rồi trở về nhà , nhưng mà cô lựa chọn tin anh , tin tất cả những gì mà anh nói . Nếu lỡ một ngày nào đấy cô phát hiện ra anh nói dối , có lẽ cô sẽ cảm thấy rất tổn thương...

Lúc này Đông nhận được một cuộc điện thoại , khẽ lướt qua màn hình đôi mắt anh nheo lại .

- có chuyện gì sao anh ?

- Không có gì đâu , anh ra ngoài nghe điện thoại một lát .

Có lẽ cuộc điện thoại này để nói về những bí mật mà người khác không thể nghe được , cho dù có là người yêu . Quế nhìn theo bóng dáng của anh khuất sau cánh cửa sổ mà bất giác buồn bã . Có những chuyện cho dù ở trong thời điểm nào , mối quan hệ nào cũng không để người khác biết .

Đông bắt máy .

- Nói đi.

- đêm nay bọn người Đương què đồng ý gặp.

- Chắc chắn chưa?

- Chắc chắn rồi , em đã xác nhận lại.

- vậy được .

- anh đến được không ?

Qua tấm rèm Đông nhìn về phía Quế , trong lòng anh trả lời là không nhưng khi thốt ra nó lại là một từ khác .

- có.

- còn chị Quế ?

- Cô ấy sẽ không biết .

- em biết rồi .

Đông tắt điện thoại , lúc anh vào trong phòng vẫn thấy Quế đang ngồi ở trên giường . Anh có chút ngập ngừng .

- tối nay... chắc anh sẽ không ở nhà .

Quế ngước mắt lên nhìn anh .

- anh đi đâu sao ?

- anh đi có việc .

- việc ở công ty à ?

- ừ .

Phải nói dối Quế là một cái gì đấy khiến cho Đông rất khó chịu , anh không thể nói thật với cô được . Anh không thể nói với cô là đêm nay có thể sẽ xảy ra một trận hỗn chiến , không thể nói với cô tính mạng của anh có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào .

Quế chưa bao giờ hỏi anh đi đâu hay làm gì , nhưng mà lần này thì khác , cô cảm thấy rất bất an trong lòng .

- anh có thể đừng đi được không ?

- không được , chuyện này rất quan trọng , liên quan đến công việc .

Quế không thể cản được anh , cô tất nhiên biết rõ điều đó , thế rồi cũng đành phải để anh đi . Chỉ có một điều Đông không ngờ là Quế đã đi theo anh . Cô vẫy một chiếc taxi ở gần nhà rồi vội vã nói với tài xế .

- phiền chú cho cháu đi theo chiếc xe đằng trước .

Ông chú tài xế ấy còn nhìn Quế bằng đôi mắt ái ngại .

- thanh niên bây giờ dở thật đấy , cứ đi ngoại tình rồi khiến cho vợ con phải vất vả đêm hôm thế này .

- Không phải đâu chú .

- thế nửa đêm chạy theo chồng làm gì ?

- cháu có việc quan trọng .

Ông ấy không hỏi thêm gì nữa , cứ thế lái xe bám theo Đông .

Bình thường thì Đông sẽ phát hiện ngay , nhưng mà lúc này anh bị phân tâm nên không để ý . Một phần nghĩ đến Quế , một phần lại nghĩ đến các anh em trong tổ chức .

" chỉ một thời gian nữa thôi , anh hứa sẽ không để em phải đợi lâu , nhất định anh sẽ trả lại cho em một người đàn ông bình thường như bao nhiêu người khác "

Chiếc xe dừng lại ở một dãy nhà hoang , nơi này trước đây định xây dựng khu chung cư đấy chứ , thế nhưng mà bị vướng lời đồn ma ám nên bị bỏ hoang .

Lúc này Hiệp với Quân đã đứng ở đó , vừa nhìn thấy Đông cả hai đã vội chạy tới . Quân hỏi .

- anh đi đến đây chị Quế có biết không ?

- sao hôm nay cả hai người đều quan tâm đến cô ấy có biết hay không vậy ?

Vốn dĩ là Quân không định nói ra đâu nhưng mà cảm thấy nó cũng cần thiết nên Quân nói luôn .

- Tại vì hai hôm trước chị Quế có hỏi em .

- hỏi chuyện gì ?

- chị ấy hỏi công việc của anh rốt cuộc là gì ? Anh yên tâm đi em đã nói dối giúp anh rồi , tuy hơi khó chịu trong lòng nhưng mà như vậy em thấy tốt hơn .

Đông quay sang hỏi Hiệp.

- Cô ấy cũng hỏi cậu câu hỏi tương tự phải không ?

Hiệp lắc đầu.

- chỉ hỏi một mình Quân thôi , không hỏi em .

Quân lại nói .

- em thấy là vì chị ấy lo lắng cho anh đấy , lẽ ra chị ấy không hỏi đâu , nhưng mà chắc anh đã làm cái gì đấy khiến cho chị ấy nghi ngờ rồi .

- giải quyết xong chuyện lần này có lẽ tôi sẽ rút .

Câu nói này của Đông khiến cho Quân hơi sốc .

- không được đâu , anh rút rồi bọn em khác gì rắn mất đầu , ai là người dẫn dắt bọn em đây .

- tôi tự có sắp xếp . Nhưng mà... hai người muốn làm những tên giang hồ đến cuối đời hay sao ? Không muốn hoàn lương à ? Chẳng lẽ cũng không nghĩ đến một công việc đàng hoàng , tử tế ?

Quân nhìn Hiệp có chút chán nản .

- anh thấy em nói đúng chưa! Đừng có dại dột mà vướng vào lưới tình. Bởi khi ấy mọi suy nghĩ sẽ không còn nằm ở vị trí ban đầu nữa .

Hiệp gật gù tán thành , tuy có chút Hoang Mang nhưng mà cả hai vẫn luôn tôn trọng quyết định của Đông , nếu một ngày nào đấy Đông quyết tâm rút khỏi thì cũng là một sự lựa chọn khó khăn của Đông rồi .

Một vài địa bàn của Đông thời gian này làm bị nhòm ngó , nó có thể coi như là bị tranh chấp , tất nhiên Đông sẽ không chấp nhận chuyện này . Có điều lần này thế lực đứng sau không hề nhỏ , đã qua vài lần đàm phán vẫn không thành , khả năng phải dùng đến bạo lực cao.

Cũng đã đợi một lúc rồi mà vẫn chưa thấy người của lão Đương tới , Quân không giữ được bình tĩnh mà chửi thề .

- con mẹ nó , lão già này lại tính giở trò rồi hay gì . Hẹn đến lần thứ ba mới quyết định gặp, thế mà bây giờ đã trễ mất 15 phút rồi .

Đông ra hiệu .

- đợi thêm 5 phút nữa .

- Nếu lão vẫn không tới thì sao hả anh ?

- chúng ta có thể tới chỗ Lão .

- sợ lão đã sớm bày binh bố trận .

- cậu sợ?

- Em thì chỉ có mỗi cái tính mạng này thôi , nhưng mà lo cho anh , anh còn vợ và con nhỏ .

Quân chỉ nói đùa nhưng lại giống như một mũi kim đâm thẳng vào tim Đông . Anh chưa bao giờ có một mình cả , anh có bố mà , thế nên trong những trận chiến anh chưa từng không cần tính mạng của mình . Lần này trên vai anh lại gánh thêm những nặng nề , anh muốn trở về , vì anh biết ở nơi ấy có người mong .

Thấy sắc mặt Đông thay đổi nên Quân chẳng dám nói thêm gì , một lát sau thì thấy ánh đèn xe , có tất cả 5 cái xe du lịch , mỗi cái xe hơn 10 chỗ ngồi .

Quân nói với Hiệp .

- có vẻ đông đấy .

- Nếu sợ thì đi về nhà ngủ đi .

- Em chưa biết sợ bố con thằng nào .

- Vậy thì chờ lát nữa .

Lão Đương bước xuống xe , ngày trước lão chưa bao giờ nghĩ sẽ có một lúc nào đấy người đối đầu với lão lại chỉ là một thằng nhóc ngoài 30 tuổi . Thế mà bây giờ trước khi đến đây lão đã phải suy nghĩ rất nhiều , thậm chí bây giờ có xuất hiện thêm vài sợi tóc bạc . Lão ta nhìn Đông rồi cười giả lả .

- Cậu đến sớm rồi .

Đáp lại nụ cười ấy của lão là một gương mặt lạnh lẽo.

- là do tôi đến sớm hay do ông đến muộn ?

- tắc đường thôi .

- lần này ông đến chắc mang cho tôi câu trả lời rồi đúng không ?

- vừa gặp mặt đã đòi câu trả lời là sao , cứ từ từ bình tĩnh đi .

- Ông nghĩ tôi có nhiều thời gian dành cho ông à ? Địa bàn từ trước đến giờ vẫn là của tôi , ông muốn chen chân vào , ông có biết thế nào là thứ tự không ?

- đừng vội tức giận , đúng là địa bàn từ trước đến nay vẫn là của cậu . Nhưng mà nó cũng giống như lòng người ấy , có thể thay đổi mà . Ví dụ như từ của cậu chuyển sang thành của tôi , đúng không ?

Ông ta lại cười lớn , cái kiểu cười này của ông ta khiến cho Đông cảm thấy vô cùng khó chịu , chỉ muốn một phát súng kết thúc nó ngay lập tức .

Ông ta thôi không cười nữa , lúc này mới đi vào vấn đề mà ông ta xem là vấn đề chính .

- mấy lần người của cậu qua tìm tôi thương lượng , quả thực là khiến cho tôi rất cảm động . Nhưng mà tôi không thể đồng ý được , lợi nhuận thì ai cũng muốn , cậu kinh doanh có lời tất nhiên là sẽ trở thành một miếng mồi mà biết bao nhiêu người muốn có được . Trừ khi cậu khiến cho nó lỗ , khiến cho nó biến mất khỏi thị trường , lúc ấy tôi sẽ không dòm ngó nữa .

- kinh doanh không lời lãi thì kinh doanh làm gì ? Ông nghĩ đây là trò chơi à ? Ông nghĩ bây giờ ông nói gì là tôi cũng phải thực hiện ?

- bố cậu và tôi có mối quan hệ giao hảo nhiều năm , trước giờ chưa từng gặp nhau mà mang theo nhiều người với súng đạn như thế này . Tất nhiên là tôi biết cậu đến đây kiểu gì cũng cầm theo hàng nóng , sợ cậu buồn nên tôi cũng cầm theo một chút .

Ông ta rút từ trong túi ra một khẩu súng , lại nhìn về phía Đông rồi cười .

- Tôi có thể nương tình nhưng nó thì không , cậu hiểu ý tôi chứ.

Lão ta đang muốn đe dọa Đông , chắc nghĩ là Đông sẽ sợ , anh thản nhiên nói .

- Nếu ông muốn ông có thể bóp cò , quan trọng là ông có dám hay không thôi .

Ông ta lại cười , lúc này nhìn có vẻ khoái chí lắm .

- Biết ngay là cậu sẽ không sợ tôi mà , nhưng mà người này chắc chắn sẽ khiến cho cậu phải sợ tôi .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK