• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Hùng ngồi ở trong phòng khách , lại thấy có tiếng chuông điện thoại kêu , nhìn vào màn hình bất giác buông tiếng thở dài , ông ấy nghe máy.

- alo .

Đầu dây bên kia là giọng nói trầm ổn .

- chuyện tôi nói với ông ông tính thế nào rồi.

- tôi chưa nói với nó.

- chuyện quan trọng sao ông còn không nói đi . Ông đừng quên mối giao hảo giữa chúng ta bấy lâu nay.

- nhưng mà... Tôi sợ nó sẽ không nghe lời.

- kết hôn chính là sợi dây liên kết chặt chẽ giữa hai tập đoàn . Nếu không phải vì tôi thấy gia đình ông Môn Đăng Hộ Đối thì tôi cũng sẽ không chấp nhận cho con gái tôi đến với một người như con trai ông đâu .

- nó không phải là người có thể sắp xếp , nhất là chuyện hôn nhân.

- ông cứ bàn bạc với nó đi , nếu đồng ý thì hai gia đình gặp mặt , nếu không đồng ý thì chúng ta sẽ không tiếp tục hợp tác nữa .

- được rồi , tôi sẽ cho anh câu trả lời sớm nhất .

Dẫu biết Đông sẽ không đồng ý nhưng ông ấy vẫn gọi .

Đứng trước cửa căn nhà ở ngoại thành Đông nói với Hiệp.

- cậu vào trong trước đi , ông già tôi gọi .

Đông nghe máy .

- gọi con có chuyện gì không ?

- hôm nay con có về nhà không ?

- chắc là không .

- Bố có chuyện muốn nói .

- chuyện gì ?

- con có thể đi xem mắt con gái Epota được không ?

- Xem mắt ?

Đông lại cười lớn.

- Đây là thời đại nào rồi mà bố còn nói với con về việc xem mắt . Bố nghĩ con sẽ đi à ?

- cái này liên quan trực tiếp đến hợp tác lâu dài giữa hai tập đoàn . Nếu mất đi một đối tác quan trọng như vậy công ty chúng ta sẽ thiệt hại không ít .

- Thôi được rồi , bây giờ bố cứ yên tâm nghỉ ngơi đi , không cần phải lo lắng gì đến mấy chuyện này cả . Con tự có sắp xếp . Ông ta đừng có tưởng chỉ một mình ông ta nắm giữ dây chuyền sản xuất , còn rất nhiều tập đoàn khác muốn hợp tác với chúng ta mà.

- nhưng mà... dù thế nào cũng phải lập gia đình chứ , con đã ba mươi mấy tuổi rồi.

- Bố thích con dâu chứ gì ? Tối nay con sẽ đưa con dâu về cho bố.

- Cái thằng ranh này.

- vậy nha , tắt máy đây .

Xem mắt gì chứ , Đông không bao giờ là mấy cái chuyện vớ vẩn đấy . Anh bước vào bên trong căn nhà , có một thằng nhóc chắc 18 , 19 tuổi gì đấy cứ ngó nghiêng phía sau anh , anh hỏi nó.

- tìm cái gì ?

- em tìm chị dâu .

- chị dâu ?

- vâng.

- chị dâu nào ?

- thì cái chị hôm trước vào đây cùng anh đấy.

- bước chân vào đây không phải chỉ có một người , mày muốn nói đến ai ?

- Cái chị mà anh Hiệp đích thân đưa về đấy ạ.

- Ai nói với mày đấy là chị dâu ?

- Em đoán thế thôi . Những người kia toàn tự đến tự về , chỉ có mỗi duy nhất chị đấy là được đưa về.

Sắc mặt Đông có chút thay đổi , người đứng bên cạnh thằng nhóc đó kéo tay nó ra hiệu cho nó đừng nói nữa , thế mà nó lại vô tư hỏi tiếp .

- bao giờ hai người làm đám cưới vậy ạ ? Lâu lắm rồi em không được đi đám cưới , cũng chưa được ăn tôm .

Đông nhìn nó.

- Thích ăn tôm vậy cơ à ?

Nó gật đầu , Đông quay sang nói với Hiệp .

- đi mua cho nó 10 kg tôm để nó ăn đi , mất công nó thèm.

Thằng nhóc nghe thấy thế thì hoảng loạn.

- 10 cân sao ạ ? Không , em không ăn hết nhiều như thế đâu , chỉ hai ba con là đủ.

- mày thích thì anh chiều , khỏi mất công mày thích đi đám cưới chỉ vì mấy con tôm . Nhớ mua cho nó 10 cân đấy , coi cho nó ăn hết thì thôi .

Đông bước vào bên trong , Hiệp nhìn thằng nhóc đó lắc đầu . Thằng nhóc còn chẳng biết mình đã nói gì sai , nước mắt chảy hai hàng , nó quay sang người bên cạnh thắc mắc.

- em nói gì sai à ?

Thằng bên cạnh gõ vào đầu nó một cái rõ mạnh.

- ngu . Đứa con gái đấy cũng chỉ là một trong những người qua đường thôi , chị dâu cái gì mà chị dâu . Đã ra hiệu cho im mồm đi lại còn cố nói .

- Nhưng rõ ràng là đặc biệt hơn mà.

- hôm đấy tâm trạng vui thì sao ?

- nhưng mà...

- thôi , trưa nay đừng có ăn cơm nữa , để bụng mà ăn hết 10 cân tôm đi.

- em không ăn hết được đâu , mọi người phải giúp em đi chứ .

- trẻ con thế này ra nhập vào bang hội làm cái gì không biết , về nhà mà ôm mẹ đi.

- không , nhưng mà...

- im.

Thằng nhóc đành im lặng , đến tận lúc ấy rồi mà nó còn chẳng biết nó nói gì sai . Nhưng mà 10 cân tôm kia , ăn làm sao cho hết được chứ .

Hiệp vào trong phòng cùng với Đông , cảm thấy tâm trạng của Đông hình như không tốt , liền hỏi.

- Có chuyện gì vậy ? Thấy anh không vui.

- lão già đó lại giở trò rồi.

- Anh muốn nhắc đến ai ?

- Epota.

- lại muốn liên hôn à ?

- ừ.

- căng đấy .

- phía bên Tập Đoàn Hải Hà thế nào rồi ?

- vẫn đang thương thảo . Ngày mai mới có kết quả . Hi vọng họ sẽ đồng ý hợp tác lâu dài . Bên đó không có con gái , chắc không đòi liên hôn đâu .

Hiệp cười , Đông quay lại trừng mắt .

- vui lắm hay sao ?

- Tất nhiên là vui rồi . Mấy khi thấy anh phải chau mày .

- ông già muốn có con dâu . Cậu đi tìm đại một người nào đó rồi dắt về đây , tối mang về gặp ông ấy .

- anh tự nhiên nghe lời như vậy chắc Chủ tịch sẽ vui nhiều lắm .

- nếu ông ấy không ốm thì cần gì phải như vậy .

- được rồi , em sẽ đi tìm một cô gái nết na thùy mị mang về đây.

- không cần , mấy đứa con gái như vậy sẽ rất rắc rối . Cứ đến quán bar chọn đại một đứa là được.

- em biết rồi .

- lão Hiển sao rồi ?

- theo như nguồn tin mật thì ngày mai sẽ đi gặp bà kim để bàn chuyện .

- theo dõi lão cho kỹ vào .

- Vậy thôi em ra ngoài đây.

Hiệp đóng cửa lại , lúc này trong phòng chỉ còn mình Đông , trong suy nghĩ của anh tự nhiên lại xuất hiện hình bóng của Quế , cũng ngay trong chính căn phòng này . Chẳng lẽ Quế đặc biệt hơn những người khác chỉ vì ngủ với anh để lấy tiền cứu con gái sao ? Không phải một người son phấn điệu đà , phải một kẻ hám tiền khám danh vọng . Đông có một chút tò mò về Quế , những người khác sau khi rời khỏi ngôi nhà này sẽ tìm đủ mọi cách để có thể quay lại , nhưng Quế lại khác , một vài lần gặp Hiệp lại không hỏi han gì đến anh . Suy nghĩ như vậy nhưng Đông cũng không hề có ý định đến tìm Quế , nếu không phải là tự nguyện thì anh sẽ không bao giờ động vào.

Đến bữa trưa Quế dọn bàn ăn , nhìn mấy món được bày ra Hà nhăn mặt .

- chị nấu cái gì đây ?

- Có chuyện gì vậy hả cô ?

- mấy món quê mùa này mà chị cũng nấu được á ?

- Tôi xin lỗi . Từ trước đến nay tôi cũng chỉ nấu cám lợn với lại mấy thứ linh tinh . Bây giờ không biết nhà mình ăn khẩu vị thế nào.

- Chắc mai phải đi mua cho cô mấy quyển sách nấu ăn quá . Không thì lên mạng ấy , xem công thức nấu ăn rồi nấu . Chứ ăn mấy món quê mùa này nuốt làm sao.

- tôi... tôi không có điện thoại cảm ứng .

- Lát nữa đưa cho một cái.

- Tôi không biết dùng.

- tôi chỉ . Chắc chị cũng không ngu ngốc đến mức dậy rồi mà vẫn không biết dùng đấy chứ.

- cái này cô cứ yên tâm , cô chỉ qua là tôi có thể hiểu được.

- vậy được rồi .

Ông Hùng đã khỏe hơn nên ra ngoài ăn cơm cùng cả nhà . Nhìn đĩa thịt kho với bát canh cua thêm mấy quả cà pháo tự nhiên ông ấy thấy ấm lòng . Hà nói với ông ấy .

- hôm nay bố ăn tạm mấy thứ này đi ạ . Tại giúp việc mới chưa quen việc , ngày mai con sẽ bảo cô ấy học thêm vài món khác .

- ừ.

- Bố chịu khó vậy, tại mấy thứ này làm sao mà ăn ? Ăn như thế này không có chất dinh dưỡng.

- Lát nữa ăn cơm xong bảo cô giúp việc ấy vào phòng gặp bố.

- để làm gì ạ ?

Cả bà Hà cũng ngạc nhiên .

- ông gặp giúp việc làm gì ? Đừng nói ông có ý định đuổi nó đi đấy nhé , không phải dễ tìm đâu.

- bảo gọi thì cứ gọi .

Sau đấy thì chẳng ai nói với ai câu nào . Bé Mai ngồi ở trong phòng không dám bước chân ra ngoài , nó nghe lời mẹ lắm , sợ sẽ làm phiền đến người khác . Còn Quế ở dưới bếp dọn dẹp , khó khăn lắm mới tìm được công việc , không thể để nhà chủ không vui được .

Đợi mãi chẳng thấy mẹ lên bé Mai mở hé cửa nhìn ra ngoài , đúng lúc này em trai Đông đi qua , nhìn thấy Mai thằng bé liền dừng lại . Mai vội vàng đóng cửa , lo sợ sẽ bị mẹ mắng vì dám nhìn ra ngoài . Nghe thấy tiếng gõ cửa con bé cũng chẳng dám mở , cứ run mãi . Lại nghe thấy có tiếng nói bên ngoài.

- Bé ơi mở cửa cho anh xem nào , sao phải trốn ? Anh không bắt nạt đâu , mở cửa ra cho anh hỏi mấy câu .

Con bé mở cửa , nhìn thấy nụ cười hiền của Trí mà nó cảm thấy yên tâm hơn một chút .

- Sao phải trốn ?

- mẹ dặn không được ra ngoài , sợ sẽ làm phiền đến mọi người .

- Vậy anh vào trong phòng chơi với em nha, anh mang đồ chơi qua đây hai anh em mình chơi .

- không được đâu , mẹ bảo không được chơi với chủ nhà , như vậy là không hợp phép tắc.

- Có gì mà không hợp phép tắc chứ , anh ở đây chẳng có ai chơi cùng cả , chán chết đi được .

Thế rồi thằng bé chạy về phòng lấy đồ chơi mang sang, nhìn thấy ô tô ,máy múc còn có cả mô hình nữa , con bé phấn khích lắm . Con bé hỏi.

- mấy thứ này đều là của anh hết à?

- Ừ . Em có thích không , anh cho . Ngày mai anh bảo mẹ mua cho thứ khác.

- Thôi em không lấy đâu , mẹ em sẽ mắng em mất.

- đừng lo , anh sẽ nói với cô ấy .

Hai anh em đang chơi thì cửa mở ra , nhìn thấy con gái chơi với chủ nhà mà Quế hốt hoảng , cô vội vàng nắm lấy tay con bé kéo ra xa một chút.

- xin lỗi cậu chủ , con bé còn nhỏ nên không hiểu chuyện .

Trí thắc mắc .

- sao cô lại phải xin lỗi ? Là cháu muốn chơi với em ấy mà.

- chuyện này... nhưng mà bà chủ sẽ không vui đâu.

- cháu không quan tâm .

- cậu không cần sợ gì cả nhưng mẹ con tôi chỉ là con ăn kẻ ở trong nhà, không thể làm phật ý chủ được . Cô chủ với bà chủ có căn dặn , chủ là chủ người ở là người ở .

- để cháu đi nói với mẹ , cô không cần phải lo đâu .

Thằng bé chạy ra ngoài , dẫu sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ thôi , vẫn còn ham chơi . Ánh mắt của con gái nhìn theo bóng dáng của thằng bé đầy tiếc nuối mà Quế cảm thấy chua xót . Nếu con gái sinh ra trong một gia đình khá giả thì sẽ không phải gặp cảnh này rồi .

Vừa nhìn thấy con trai bà Kim đã vội gọi .

- mau lại đây ăn cơm đi , chẳng ăn đúng bữa gì cả .

- Con không muốn ăn .

Ông Hùng nhìn thằng bé .

- không muốn ăn thì xuống làm gì .

- Con muốn chơi với bé gái mới đến nhà mình .

Bà Kim lập tức phản đối.

- không được . Con gái của giúp việc mà chơi cái gì . Lo mà học đi.

- Con học xong rồi . Con muốn chơi đồ chơi với em ấy .

- mẹ nói là không được .

Ông Hùng lại nói.

- muốn chơi thì cứ chơi đi , cần gì phải hỏi .

Bà Kim nhăn nhó .

- mình bị làm sao vậy ? Con mình thân phận thế nào , đứa con gái đó thân phận thế nào , sao mà chơi chung được .

- bà đừng quên trước đây bà cũng là một người nghèo khó . Đừng có tùy tiện khinh thường người khác như vậy .

Thấy chồng nói vậy bà Kim cũng không dám nói gì thêm nữa . Thôi vậy , dù sao chỉ là hai đứa trẻ con , chơi chung cũng không ảnh hưởng gì .

Thằng bé chạy lên trên phòng rồi nói với Quế .

- cháu đã xin bố mẹ cháu cho chơi với em rồi , vậy nên cô đừng có lo lắng gì cả .

Con bé nghe nó nói như vậy thì vui lắm.

- thật sao hả anh ?

- thật , bố bảo anh muốn chơi với ai thì chơi .

- Vậy tốt quá rồi . Em có người chơi cùng rồi .

- Vậy bây giờ anh sẽ là siêu nhân xanh, Em là siêu nhân đỏ nha.

- vâng.

Nhìn thấy hai đứa trẻ vui vẻ như vậy Quế cũng cười theo , vậy là con gái cô không cần phải tủi thân nữa rồi , cô cũng không cần phải quá lo lắng vì con bé ở trong phòng một mình sẽ buồn .

Chờ mọi người ăn cơm xong Quế dọn dẹp , bà Kim đến chỗ cô rồi nói .

- từ giờ nấu cơm xong cứ tự động bớt lại một phần đủ hai mẹ con ăn , không cần phải đợi mọi người ăn xong rồi mới ăn đâu .

- Vâng ạ .

- rửa bát xong vào phòng chủ tịch , ông ấy muốn.

Quế hơi lo lắng.

- có phải con đã làm gì sai không hả bà ?

- không biết , chủ tịch nói là muốn gặp thôi .

- Con biết rồi ạ .

Quế lo lắm , suốt từ lúc nghe bà ấy nói vậy cho đến khi đứng trước cửa phòng ông Hùng rồi Quế vẫn không hết lo , hít một hơi thật sâu cô mới dám gõ cửa .

- vào đi.

Quế mở cửa bước vào trong , ông ấy bỏ quyển sách xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn cô.

- Cô tên gì ?

- con tên Quế ạ . Có phải con đã làm chuyện gì sai không ạ ? Nếu con làm gì sai con nhất định sẽ sửa , sẽ không để cho chủ tịch phải bận tâm đâu.

- không , cô không làm gì sai cả . Chỉ là hôm nay cô nấu mấy món khiến cho tôi nhớ lại quá khứ cơ cực của mình .

- Con Xin Lỗi , con sẽ cố gắng nấu mấy món khác .

- được rồi , không cần phải sợ như vậy , tôi cũng không có ý trách móc gì cô . Sau này cứ thi thoảng nấu mấy thứ như hôm nay , thanh đạm phù hợp với người có sức khỏe không tốt như tôi , mấy thứ dầu mỡ nên hạn chế lại.

- Vâng con biết rồi ạ .

- con gái của cô , cô không cho nó đi học à ?

Nghe ông ấy hỏi như vậy Quế lại buồn.

- con ở dưới quê lên , chưa có hộ khẩu ở trên này , sợ rằng không xin cho con bé học được . Với cả con cũng chưa có tiền.

- Thôi được rồi . Tôi sẽ xin cho con bé vào học chung trường với con trai tôi . Thằng bé hình như rất thích con gái cô , để cho hai đứa nó đi học chung đi .

Nghe ông ấy nói như vậy Quế mừng lắm , cô cảm ơn rối rít .

- Con cảm ơn chủ tịch , con cảm ơn .

- thôi cô ra ngoài được rồi . Về nói với con bé là tuần sau bắt đầu đi học .

Em xin 600 like tiếp ạ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK