.Chương cuối ...
Anh đứng trước cửa phòng mà vẫn chưa có can đảm để bước vào , bác Hiền nhìn thấy anh như vậy thì đến đặt tay lên vai anh động viên .
- Nếu còn muốn nói chuyện gì với con bé thì con cứ nói hết . Có những chuyện nếu hôm nay ta bỏ lỡ thì ngày mai sẽ không có cơ hội để làm lại nữa . Không phải lúc nào thời gian cũng chờ đợi chúng ta , cố lên con trai .
Lời động viên của bác ấy khiến cho Đông như có thêm sức mạnh , anh đẩy cửa rồi bước vào bên trong . Từng bước đi của anh bác Hiền cảm nhận được sự vững chãi , bác ấy cũng cảm thấy yên tâm vì tin chắc rằng Đông sẽ mang lại hạnh phúc cho Quế .
Quế đang ngồi nhìn ra cửa sổ , anh lại bắt đầu cảm thấy hoang mang , cô quay đầu lại nhìn thấy anh thì hơi ngạc nhiên .
- sao anh quay lại sớm vậy ? Công việc giải quyết xong hết rồi à?
Anh gật đầu.
- nhanh hơn dự kiến một chút .
- vâng.
- Anh...
- Nếu anh cảm thấy chưa sẵn sàng thì không cần phải nói.
- không phải , anh phải nói chứ , cho dù em có không tha thứ cho anh thì anh cũng vẫn phải nói .
- vậy thì anh nói đi , anh thực sự là người như thế sao ?
- anh xin lỗi . Thực ra tất cả những thứ tốt đẹp đều chỉ là bề nổi thôi , anh còn có một vị trí khác . Nhưng mà anh không cướp của giết người , ảnh cũng không buôn bán hàng cấm , anh không phải là loại người giết người không ghê tay giống như những gì mà em từng nghe thấy đâu . Anh đúng là một tên giang hồ thật , nhưng xin em hãy tin anh , tình cảm anh dành cho em là chân thành nhất , anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ làm tổn thương em . Cho dù đối với cả thế giới này anh là một kẻ không ra gì thì hi vọng đối với em anh cũng có một vị trí tử tế nào đấy .
Quế cảm nhận được những rối rắm trong từng câu nói của Đông , anh dường như đang sợ cô không tin tưởng anh , cô sẽ bỏ rơi anh .
Cô đã suy nghĩ suốt một ngày rồi , cô chẳng ngủ được , chẳng thế nào chịu đựng được cái cảm giác khi nghĩ mình sẽ phải rời xa anh . Đúng là cho dù anh có không tốt với cả thế giới này thì đối với cô anh lại vô cùng tử tế , vô cùng chăm sóc .
Cô không phải muốn sa lánh anh chỉ vì anh là người trong giới đó , cô là đang lo lắng cho anh , cô lo anh sẽ gặp chuyện , lo người ta sẽ làm hại anh . Cô bất chợt nắm chặt lấy bàn tay anh , mắt cô cũng rưng rưng .
- anh có thể từ bỏ tất cả những thứ đó được không ? Không phải là vì em , em cảm thấy sợ lắm , sợ anh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào , sợ những kẻ ngoài kia luôn luôn rình rập anh . Anh có thể từ bỏ mọi thứ được không ?
Thấy cô như thế này anh cảm thấy đau lòng lắm , cô đã lo sợ biết nhường nào , đã cảm thấy bất an ra sao ? Anh là một kẻ có lỗi , anh đã chẳng thể bảo vệ được cô , đã chẳng thể cho cô thứ cảm giác an toàn mà lẽ ra khi ở bên cạnh người mình yêu phải có .
- anh xin lỗi em , xin lỗi vì đã để em phải chịu những thiệt thòi . Suốt mấy ngày nay anh đã sắp xếp tất cả mọi thứ rồi , anh sẽ không dúng tay vào bất cứ chuyện gì trong cái thế giới đen tối ấy nữa .
Quế nghe anh nói như vậy nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm , ở nơi đó không phải muốn ra là có thể ra khỏi mà . Tuy cô không hiểu lắm nhưng chắc chắn là như thế .
Anh vẫn cảm thấy cô có cái gì đó không yên tâm , anh lại nói với cô .
- Em đừng lo lắng gì nữa cả , vì bố anh đã giúp anh sắp xếp rất nhiều chuyện .
- thực sự là có thể chứ ?
Anh gật đầu chắc nịch .
- Anh hứa với em anh sẽ không bao giờ quay lại cái thế giới ấy , sẽ giống như một con người bình thường ở bên cạnh em . Sau này anh sẽ chỉ làm những công việc đàng hoàng , tuyệt đối không động chạm đến những thứ mà em không muốn .
Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô , vết thương đáng ghét này khiến cho anh không thể nào ôm chặt cô được , cũng cảm thấy hơi buồn một chút .
- Anh nhớ em lắm , chẳng biết sẽ ra sao nếu như anh không thể ở bên cạnh em mỗi ngày . Anh đã rất lo sợ , sau này cho dù có chuyện gì xảy ra em cũng đừng rời xa anh có được không ?
Từ lúc biết mình có tình cảm với cô sao anh cảm thấy mình đáng thương quá , lúc nào cũng sợ sẽ mất cô , lúc nào cũng sợ không được ở bên cạnh cô , một người đàn ông như anh đổi trở nên yếu đuối cũng chỉ vì cô . Ấy vậy mà anh lại không cảm thấy buồn cũng chẳng cảm thấy hối tiếc , lại cứ muốn thứ cảm giác ấy tồn tại mãi mãi .
- Cho dù anh có trở nên yếu đuối , cho dù có ra sao đi nữa thì anh vẫn muốn ở bên cạnh em . Vì em chính là nguồn sống của anh .
Vài ngày sau đó thì Quế được xuất viện cũng là lúc Đông nhận được tin lão Trương bị bắt , cũng đáng đời lắm , yên thân Yên phận làm ăn thì không muốn lúc nào cũng muốn lùi dập người khác để ngoi lên cho bằng được . Vì Nhi giúp Đông làm được một vài chuyện có ích nên Đông quyết định thả cô ta và bố cô ta ra , sau đấy còn cho một khoản tiền để ổn định cuộc sống . Dù sao thì anh cũng quyết định trở thành con người tử tế rồi , giúp đỡ họ một chút cũng cảm thấy yên tâm trong lòng . Những kẻ đối xử không ra gì với anh thì trời cao có mắt , mình cũng chẳng cần phải tạo thêm nghiệp .
Anh muốn Quế được dưỡng thương trong môi trường bình yên nên đưa cô về nhà mình chứ không phải về nhà bố anh , anh không có ở nhà nhưng nhà anh thời điểm này khá ồn ào , bà Kim đang bám lấy chân ông Hùng mà van xin .
- anh nghe em giải thích đi mà , chuyện này không phải như anh nghĩ đâu .
- ba đừng nói thêm gì nữa , bà cùng con gái mà thu xếp đồ đạc ra khỏi nhà tôi đi . Các người đến nhà tôi ở tôi đối xử với các người như thế nào , nếu mà các người năm lần bảy lượt bày mưu tính kế hãm hại chia rẽ tình cảm cha con tôi , rồi đến cả tình cảm của nó các người cũng muốn nhúng tay vào . Đau đớn hơn tất cả là bà cắm lên đầu tôi một cái sừng , nếu lần này tôi còn tha thứ cho bà thì tôi đúng là một thằng bù nhìn rồi .
- Em xin anh tha thứ cho em ,tất cả những chuyện xảy ra cũng chỉ vì em bị người ta dụ dỗ thôi .
- đừng nói thêm bất cứ một câu gì nữa . Tôi vì tình nghĩa suốt bao nhiêu năm với bà mà còn đứng ở đây nói chuyện tử tế với bà . Nếu bà với con gái bà còn không đi , tôi sẽ không khách sáo đâu .
Năn nỉ không được bà Kim bắt đầu đổi thái độ .
- tôi đi cũng được nhưng mà ông phải chia tài sản cho tôi chứ .
- tài sản ? Bà đến đây với hai bàn tay trắng thì lúc đi cũng chỉ có hai bàn tay không thôi . Có người nào ngu dốt mà chia tài sản cho kẻ phản bội mình bao giờ .
- Ông nói cái gì ? Ý ông là không cho tôi bất cứ một thứ gì sao ? Vậy thì tôi phải sống như thế nào , con gái tôi phải làm sao đây ?
- con gái bà chứ không phải con gái tôi . Mà sao bà nói nhiều quá vậy , có phải bà muốn tôi lên cơn đau tim rồi đột tử ngay tại chỗ không ?
Ông ấy không muốn nói chuyện nữa nên gọi bảo vệ lôi hai mẹ con mà ta ra ngoài . Hà chẳng dám mở miệng cầu xin bất cứ câu nào , cô ta biết tất cả mọi thứ đã kết thúc rồi , đã không còn cơ hội để quay trở lại nữa rồi . Không thể trở thành vợ của Đông cũng chẳng còn là con gái của chủ tịch , hai mẹ con cô ta lúc này chỉ là những kẻ tay trắng , không một xu dính túi .
Còn đâu những lần mua những thứ hàng hiệu , nhưng lần đi chơi chẳng cần phải nghĩ đến chuyện tiền bạc . Bây giờ bước ra đường giống như hai kẻ ăn mày , nếu có phải nhân quả đến rồi không thì còn người ta quá tham lam , thứ gì cũng muốn vơ vào làm của mình .
Sau một thời gian ổn định sức khỏe Quế bắt đầu nghĩ đến chuyện đi học . Thực ra thì cô thích may vá lâu lắm rồi , Lúc trước cũng toàn tự mình mua vải về để may quần áo cho con gái . Có biết mình chẳng phải là người giỏi giang gì , nếu có thể tự mình làm chủ một tiệm mây thì đã là một chuyện rất tốt với cô rồi . Có thể tự mình lo cho cuộc sống của mình không cần phải phụ thuộc vào bất cứ một ai cả . Thế rồi cô nói với Đông là cô muốn đi học may . Anh tất nhiên không phản đối , chỉ cần là cô thích thì cho dù không muốn làm công việc gì anh cũng sẽ ủng hội .
Lúc đầu anh cũng có ý định để cô đi học rồi đến công ty anh làm , nhưng mà những con người ở trong môi trường công ty đều rất bon chen , anh không muốn có phải mệt mỏi vì những thứ đó . Thế nên công việc kia chắc chắn sẽ phù hợp với cô hơn .
Một năm sau...
- Anh mặc thử cái áo này xem có vừa không ?
Cô đứng trước mặt anh trên tay cầm 1 chiếc áo sơ mi màu trắng , trên môi là nụ cười ngọt ngào .
Anh nhận lấy cái áo từ tay côn rồi mặc vào , tất cả mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo . Nếu so sánh một chiếc áo ở trong Story đắt đỏ với chiếc áo mà cô may thì anh nhất định sẽ chọn chiếc áo của cô . Nó không phải đơn giản chỉ là một cái áo để mặc ra ngoài , nó còn là tình cảm mà cô dành cho anh nữa .
Suốt một năm qua không ít lần anh muốn cầu hôn cô , Nhưng mà anh vẫn cứ loay hoay mãi không biết đã là thời điểm thích hợp chưa . Đến nỗi bé Mai với cả Trí còn phải sốt ruột .Trí nhìn Đông rồi nhăn mặt cô Quế đây ? Anh sắp già mất rồi , đến lúc đấy anh không còn đẹp trai nữa thì cô ấy chẳng thèm vào lấy anh .
- Thằng ranh .
- em lại trả nói đúng à ?
Bé Mai lúc này nhìn chỉ hơi ngơ ngác một chút .
- Thế lúc mẹ Quế lấy chú Đông rồi thì anh Trí gọi mẹ em bằng gì ? Em gọi anh trí bằng gì ?
- ơ...
Trí cũng hơi rối một chút rồi quay sang hỏi Đông .
- thế em phải gọi cô Quế bằng chị , còn bé Mai gọi em bằng chú hả ? Trời ơi , em chưa già mà đã phải bị gọi bằng chú sao ? Em không chịu đâu .
- không chịu cũng phải chịu . Chuyện này không quan trọng , quan trọng là Làm sao để cô ấy đồng ý đây ? Thời gian này lúc nào cô ấy cũng bận rộn với công việc , còn chẳng có thời gian mà dành cho anh nữa .
Cả bé Mai với Trí đều cùng suy nghĩ , một lát sau hai đứa thống nhất rồi ghé sát vào tai Đông thì thầm , Đông nhìn hai đứa mang theo một chút nghi hoặc .
- có được không đấy ? Chuyện đại sự cả đời của tôi hai người đừng có mà bày kế rông rài .
- Thì chú cứ làm theo đi , không thử làm sao mà biết được ạ .
- Chú là chú tin tưởng bé may lắm đấy nhé .
Bàn bạc xong kế hoạch thì bé Mai cùng với Trí đến tiệm may của Quế , lúc này Quế vẫn đang chăm chỉ may vá , lúc nào cũng tất bật vất vả như thế , chẳng để cho mình thời gian nghỉ ngơi gì cả . Con bé bắt đầu nói chuyện với Trí.
- khi nãy anh có nhìn thấy cái cô xinh đẹp đứng bên cạnh chú Đông không ? Sao cứ thấy hình như cô ấy thích chú Đông thì phải .
Con bé vừa nói xong câu này thì tất cả mọi hành động của Quế đều dừng lại , Quế nhìn về phía con bé .
- Con mới nói cái gì cơ ?
- Con tưởng mẹ chăm chú làm việc quá không nghe chứ. Lúc nãy con với anh Trí nhìn thấy chú động đang nói chuyện với cô nào đó rất xinh đẹp .
Trí lại nói thêm vào .
- Đúng rồi đấy cô , cái cô kia còn có vẻ như thích anh Đông kìa , cứ muốn nắm tay anh Đông mãi thôi . Nhưng mà cô ấy xinh đẹp thật .
- Hai người họ ở đâu vậy ?
- thì họ ở nhà ấy , ở ngay trong sân luôn .
Quế hơi giận , cô đi làm còn anh ở nhà dám mang phụ nữ về hay sao ? Lại còn để cho hai đứa nhỏ nhìn thấy nữa chứ , lần này anh mà không cho cô câu trả lời rõ ràng tôi nhất định sẽ không để yên .
Cô để hết tất cả công việc đang dang dở rồi trở về , Trí nhìn thấy Quế như vậy thì hơi lo lắng cho Đông .
- bình thường cô Quế hiền lắm mà cái lúc nổi cơn ghen cũng đáng sợ Mai nhỉ ?
- Tất nhiên rồi , nhưng mà lúc trở về chắc sẽ chẳng giận được chú ấy đâu .
Quế chạy xe máy về nhà , thời gian này thường xuyên đi lại nên cô cũng quen với đường xá ở thành phố rồi , cô chỉ đi một lát là về đến nhà . Lúc này vẫn còn cảm thấy giận anh lắm , lại dám ngang nhiên qua mặt cô để dung túng người phụ nữ khác trong nhà .
Cổng vừa mở ra cô đã lập tức phi xe vào trong sân, đang định chạy lên trên phòng để bắt quả tang thì Quân chạy theo níu tay cô lại .
- chị Quế chị đi đâu thế ? Sao chị vội vậy ?
- anh Đông đâu rồi ?
- Anh ấy đang ở trên phòng .
- trên phòng với ai ?
- sao em biết được . Nhưng mà chị hỏi như thế là có ý gì ?
- Cậu đúng là đồ ngốc .
- Ơ kìa... tự nhiên mắng người ta à .
Quân chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra , Quế cứ thế chạy lên phòng thôi .
Cô mở cửa , mà không chính xác là đạp cửa , thời gian này chính anh còn công nhận là cô thay đổi khá nhiều , hình như câu đổi vai với anh rồi , cô mới chính là giang hồ .
Cánh cửa mở ra cô ngỡ ngàng bởi những thứ ở bên trong phòng , tất cả đều được trang trí màu hồng , vừa có bóng bay lại có cả hoa nữa .
Trên tay anh là một con gấu bông rất lớn , anh nhìn cô mỉm cười .
- chuyện này là sao vậy anh ? Sao tự nhiên lại thành ra khung cảnh này ? Rõ ràng là...
- là em tưởng anh ở bên cạnh người phụ nữ nào khác nên vội vã chạy về đúng không ?
Cô hơi xấu hổ.
- Em nghĩ như thế thật .
Anh bước từng bước về phía cô , cô nhìn thấy con gấu trên tay anh thì cảm thấy vô cùng vui vẻ . Lúc trước cô còn nhỏ nhìn thấy mấy đứa trẻ có đồ chơi cô ước ao vô cùng , chưa bao giờ nghĩ mình có thể ôm một con gấu to như thế này cả . Bây giờ lớn lên rồi cô vẫn thích những thứ đồ chơi con nít , vì đó là ước mơ của cả tuổi thơ cô .
Cô nhận lấy con gấu bông từ tay anh , để nó sang một bên rồi vòng tay ôm anh thật chặt .
- Cảm ơn anh vì đã không dung túng người phụ nữ nào trong ngôi nhà này , nếu không em không biết em sẽ làm ra chuyện gì nữa .
- em nói thế này anh lại cảm thấy sợ.
- sao thế ? Chẳng lẽ anh muốn có một bóng hình nào đó khác trong ngôi nhà này hay sao ?
- Anh đương nhiên là không dám rồi . Anh sợ là sợ....
Nói thế rồi lại thôi không nói nữa là thế nào nhỉ, con gấu trên tay cô cũng kể từ lúc ấy mà rơi xuống đất , vì lúc này tay cô bận ôm anh mất rồi , môi cô cũng không rảnh , thời điểm này chính là quấn quýt chẳng muốn rời .
Nụ hôn ấy ngọt ngào mang theo tất cả những dư vị tình ái , không có bất cứ muộn phiền nào , qua đi hết những tháng ngày nước mắt , cũng quấn hết đi những quá khứ khổ đau . Bây giờ vào thời điểm này chỉ có anh và cô , chỉ có những ngọt ngào .
Anh tiếc nuối rời khỏi đôi môi ấy , nhìn cô đầy chân thành .
- anh chẳng ngoan chút nào vì thế anh cần có người quản lý , em có thể ở vị trí này suốt cả đời được không ? Ở bên cạnh anh...
Mắt cô lại đỏ hoe nữa rồi , cô là vì cảm động á . Thực ra cô đã chờ đợi câu nói này của anh từ rất lâu , chỉ là anh mãi chẳng mở lời , cô lại lo sợ rồi có đôi lúc bất an vô cùng .
Sợ tuổi xuân sẽ qua đi , sợ anh chẳng còn thương cô như ngày đầu nữa , sợ một cô gái nào đó thật xinh đẹp sẽ đến bên cạnh anh rồi không đi nữa .
Cô vòng tay ôm lấy anh , khẽ thì thầm vào tai anh.
- anh đừng mong hối hận...
Chỉ một thời gian ngắn sau đó đám cưới được diễn ra . Cô mặc váy cưới màu trắng , ảnh cũng khoác lên mình áo vest màu trắng đồng điệu với cô . Lễ kết hôn sự chúc phúc của rất nhiều người , Cả hai người đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc .
Quân nhìn anh với cô mà trong lòng cảm thấy hơi tủi thân , lại quay sang nói với Hiệp .
- Khi nào thì em mới có thể lấy vợ đây ? Em muốn rút ra khỏi giang hồ quá.
- cậu rút rồi thì ai làm? Đừng có mơ...
- Anh... sao lại có thể thiên vị như thế được ? Anh ấy có thể em thì không được sao ?
- trên đời này tất cả mọi thứ đều có ngoại lệ , riêng cậu thì không . Đám cưới kết thúc lập tức đi vào soát địa bàn cho tôi.
- anh lạm quyền . Rõ ràng nói hôm nay được nghỉ cơ mà.
- đột nhiên tôi đổi ý , tôi không muốn cho cậu nghỉ nữa đấy, thì làm sao ?
- Anh...
Nhìn cái vẻ mặt vẻ mặt ấm ức của cậu ta cũng đáng yêu lắm đấy chứ , Hiệp không kìm lòng được mà đưa tay lên xoa đầu cậu ta một cái .
- Thôi được rồi , nể tình cậu chăm chỉ lại rất nghe lời nên hôm nay tôi sẽ cho cậu nghỉ một hôm .
- như thế còn được .
Sau khi đám cưới kết thúc Quế với Đông đi hưởng tuần trăng mật , lúc đầu cả hai lên kế hoạch sẽ đưa bé Mai đi cùng nhưng mà con bé nhất mực từ chối , con bé bảo muốn ở nhà chơi với ông nội , còn chúc bố mẹ đi chơi vui vẻ .
Ở một vùng đất hoàn toàn xa lạ , không có người quen cũng chẳng ai biết Đông với Quế là ai , mọi thứ lại an yên một cách lạ thường . Cô tựa đầu vào vai anh rồi thì thầm .
- Em chỉ ước sau này chúng ta có thể cùng nhau già đi , có thể cùng anh ngắm nhìn những thứ xung quanh đến khi em nhắm mắt . Em chẳng ước mong cái gì cao sang cả , chỉ cần có anh bên cạnh thôi .
- nhưng mà thời gian này em đâu có dành cho anh , em toàn trong chú với công việc thôi mà.
- lại giận dỗi nữa sao ?
- Hay là em nghỉ việc đi ? Như thế chẳng phải của có nhiều thời gian dành cho anh hơn à .
Cô nhìn anh chăm chú .
- là nghiêm túc sao ?
- Tất nhiên là anh đùa rồi .
Anh cười , cô cũng cười...
Mặt trời đang dần lặn xuống để bắt đầu một ngày thật tươi mới , có anh , có cô , có những người mà cả hai luôn yêu thương thật lòng....
Danh Sách Chương: