Chương 17.
Đông chạy đến bệnh viện , lúc này ông Hùng đang ở trong phòng cấp cứu , Hà với bà Kim ở bên ngoài đi qua đi lại với vẻ mặt lo lắng không thôi . Anh đi đến phía họ rồi hỏi.
- Có chuyện gì vậy ? Sao tự nhiên bố tôi lại phải vào bệnh viện ?
Hà nói với Đông.
- Bố bất ngờ bị lên cơn đau tim rồi ngã ở trong phòng , cũng may là cái Nhi nó phát hiện , nếu không không biết thế nào .
Lúc này bác sĩ đi ra , Đông vội hỏi ông ấy.
- Bố tôi sao rồi ?
- đã qua cơn nguy kịch , nhưng mà sức khỏe của chủ tịch hình như lại yếu hơn rồi . Có thể do cơ thể thiếu đề kháng .
Hà lại nói.
- cái con Quế suốt ngày cho bố ăn mấy cái món linh tinh , quê mùa làm gì có chất dinh dưỡng . Bảo sao bố cứ yếu dần đi .
Đông trừng mắt nhìn Hà , cô ta cũng chẳng sợ hãi gì mà nói với Đông.
- Anh nhìn em làm gì , em nói không đúng sao ? Em hỏi anh trong mấy quả cà pháo có chất dinh dưỡng gì mà cứ mấy ngày lại cho bố ăn? Nó không phải muốn hại bố thì là gì.
Bà kim lôi tay Hà , bà ta có thể nhìn thấy những vệt đỏ trong mắt Đông lúc này , nếu con gái còn cố nói thêm vài câu nữa chồng sẽ chẳng lẽ mang gì mà cho cái bạt tai mất .
Hà cũng đã nhận ra điều đó nên cô ta thôi chẳng nói nữa . Đúng là khi động đến Quế thì Đông sẽ khác ngay , chẳng hiểu Đông thích gì từ một người đàn bà đã có một đứa con cơ chứ .
Mấy tiếng sau thì mọi người cũng được vào gặp ông Hùng , nhưng mà ông ấy bảo bà Kim với Hà đi ra ngoài để ông ấy nói chuyện riêng với Đông . Hai người đó tức lắm , cảm giác như bản thân chẳng quan trọng gì .
Ở trong phòng bệnh ông Hùng hơi yếu giọng nói với Đông.
- chuyến công tác có thuận lợi không ?
- rất thuận lợi.
- Vậy thì tốt rồi.
- Sao tự nhiên bố lại lên cơn đau tim vậy ? Bố có chuyện gì cần phải suy nghĩ sao ?
- không có.
- hay là dạo này bố ăn uống thiếu chất thật ? Nên sức khỏe mới yếu đi ?
- đừng có nói linh tinh . Con bé đấy chăm sóc bố rất tốt . Nhưng mà nó nghỉ việc mất rồi , hay là con về quê thuyết phục nó lên làm lại cho nhà mình đi . Chứ cái con bé mới tới bố không thích .
Đồng cười nhạt.
- người đã muốn đi rồi thì cố gắng giữ làm gì ?
- Nếu nó thực sự hạnh phúc với chồng như thế thì nó đã không phải bỏ lên đây rồi đi làm osin cho nhà mình.
- chuyện này không liên quan đến con , bố nói với con làm gì . Chẳng phải bố lúc nào cũng sợ con sẽ thích cô ấy sao .
- Nếu con muốn bố có thể ngăn cản được không?
- thôi bố nghỉ ngơi đi , chuyện công ty bố không cần phải lo , yên tâm dưỡng sức.
- nhưng lão Trương...
- sớm muộn gì cũng sẽ đứt hết vây cánh thôi , một phế vật.
Đông bỏ ra ngoài , trong lòng anh lúc này cảm thấy rất lo lắng . Nhìn bố yếu ớt như vậy anh không yên tâm chút nào . Mặc dù từ trước đến giờ anh luôn tỏ ra không quan tâm hay lo lắng gì cho ông ấy , thậm chí đôi lúc còn chọc cho ông ấy tức điên lên , nhưng mà dù sao ông ấy cũng là bố của anh , mẹ anh thì mất rồi , anh không muốn mình trở thành trẻ mồ côi cho dù anh đã trưởng thành.
Chuyến công tác lần này chủ yếu cũng là vì muốn hợp tác được với công ty Hải Hà , cũng may là mọi thứ khá thuận lợi . Nhưng vẫn còn một công ty cần phải hợp tác nữa , công ty An Lộc mà lão Trương nhắc tới . Đông vẫn chưa thể nào liên lạc được với bên ấy .
Đông đi về căn nhà ở ngoại thành gặp Hiệp . Vừa nhìn thấy Đông Hiệp vội hỏi.
- anh Đông , anh về từ lúc nào ?
- mới về.
- vâng , công việc tốt không ?
- tốt.
- nhìn anh có vẻ mệt mỏi. Chủ tịch sao rồi ạ?
- vẫn yếu lắm.
- em cũng mới vừa biết , em đang định đến thăm chủ tịch a.
- có chuyện khác cần cậu làm hơn.
- chuyện gì vậy ?
- về quê của Quế một chuyến đi.
- Quế sao ? Cô ấy về quê rồi ?
- ừ .
- em biết rồi , nhưng mà...
- Cậu cứ về đó xem tình hình trước . Nếu như thấy cô ấy hạnh phúc thì thôi , còn ngược lại...
- em sẽ báo cho anh biết.
Đông bỗng nhiên đổi ý.
- Mà thôi đi , không cần nữa.
- anh cứ để em đi một chuyến , sau này anh cũng không cần phải thắc mắc bất cứ điều gì.
- không cần , tôi sẽ tự đi.
Hiệp khá ngạc nhiên khi nghe Đông nói điều này . Vậy là trong tim Đông đã thực sự có một vị trí đặc biệt dành cho Quế rồi . Nếu không phải người quan trọng Đông chắc chắn sẽ không đặt tâm tư vào .Hiệp lại cảm thấy lo lắng , xung quanh Đông có quá nhiều thứ nguy hiểm , lần này nếu thực sự Đông thích Quế vô tình lại lôi Quế vào giữa vòng xoáy thù hận rồi . Dù vậy Hiệp vẫn cảm thấy Đông sẽ bảo vệ được Quế , chắc chắn sẽ không để Quế phải chịu khổ .
Qua đi vài ngày đợi sức khỏe của ông Hùng ổn định Đông mới về quê tìm Quế . Quế suốt mấy ngày vẫn chưa thể gặp con gái , bọn chúng giấu con bé đi , dù cô có nói thế nào cũng không cho cô gặp .
Gã Lâm liên tục ngọt nhạt.
- Em đừng có nghĩ đến chuyện đi đâu nữa , cứ ở yên nhà rồi vài bữa nữa anh đưa con gái về . Nhưng mà hôm nay vào trong phòng ngủ với anh đi , chúng ta lâu lắm rồi chẳng gần gũi , em không cảm thấy muốn sao ?
Quế không nói gì , phải nói chuyện với những kẻ này cô cảm thấy rất ghê tởm . Cô tìm được con bé rồi nhất định sẽ đưa con bé đi khỏi , một giây một phút cũng không ở thêm .
Không thuyết phục được Quế gã Lâm lại nổi cơn.
- Có phải mày lúc nào cũng nghĩ đến cái thằng khốn kiếp ở trên thành phố đấy không ? Vậy cho nên mày mới không thiết tha gì chồng ?
Quế trùng mắt nhìn gã.
- chồng ? Mày mở miệng ra nhận là chồng tao mà mày không cảm thấy xấu hổ à ? Chẳng có thằng chồng nào vô trách nhiệm như mày cả . Suốt bao nhiêu năm trời tao nhẫn nhịn chịu đựng , bây giờ đừng có mơ . Còn ở lại nơi này là vì con gái tao thôi.
- Vậy thì mày đừng bao giờ nghĩ đến chuyện gặp lại nó.
- mày không thể giấu nó suốt đời được , để xem mày giấu được đến bao giờ .
- Con khốn nạn này .
Gã đưa tay lên định tát Quế thì Quế rút lấy con dao ở trong người ra.
- Mày thử động đến tao xem ? Tao ngay lập tức tiễn mày về với ông bà.
- Mày điên rồi . Mày muốn giết chồng sao hả con kia ?
Tiếng quát này là của Mụ Hòa , vụ chạy vào rồi kéo gã Lâm ra xa , lại trì triết Quế.
- mày đi theo zai cho chán rồi bây giờ mày lại còn định giết cả chồng mày nữa . Làng nước ơi , đến đây mà xem , xem con vợ nó dí dao vào mặt chồng này.
- Bà kêu to lên , cứ kêu to nữa lên để cho làng trên xóm dưới người ta biết bà bắt cháu bà đem đi giấu.
- Giấu cái gì . Nó là cháu nội của tao tao đưa nó đi chơi vài ngày thì làm sao ?
- bà cũng chỉ đi đưa nó đi chơi được vài ngày thôi , lâu lâu hơn tôi chắc chắn sẽ kiện bà cho bà ngồi tù mọt gông . Mẹ con các người cứ chờ đấy đi , tôi sẽ không để yên cho mấy người đâu .
Quế bỏ ra ngoài , lúc này đã là nửa đêm rồi , bên ngoài vô cùng vắng vẻ . Cô đi qua nhà hàng xóm ngủ nhờ thì bỗng nghe có tiếng bước chân từ phía sau , Quế quay đầu lại xem ai thì tay cô bị nắm chặt lấy , cả người cô cũng bị ép chặt vào tường , hơi thở quen thuộc khiến cho cô nhận ra người đó , nhưng tại sao người đó lại ở đây ?
Sự im lặng bao trùm lấy , Quế lên tiếng hỏi.
- sao anh lại ?
- nửa đêm không ngủ đi ra đường làm gì ?
- tôi.
- nói đi , cô thực sự muốn quay trở về với hắn sao?
- không phải.
- vậy tại sao cô về đây ?
Đông chăm chú nhìn Quế , dù trời tối nhưng Quế vẫn có thể nhìn rõ ánh mắt u ám của Đông . Nhưng mà trong cái tình cảnh này , nếu để người khác nhìn thấy thì thực sự không hay .
Quế tìm cách thoát ra khỏi vòng tay của Đông nhưng cho dù cô có làm thế nào cũng vẫn bị Đông giữ chặt , Đông cũng chẳng ngần ngại mà cắn chặt lấy môi Quế , đem hết tất cả những tức giận ấm ức trong lòng mấy ngày nay dồn lên đó . Nhìn thấy môi Quế hơi đỏ Đông lại bất giác đau lòng , có những giây phút anh không biết phải làm sao để có thể kiềm chế . Anh đứng cách Quế vài bước chân , lại hỏi.
- Cô muốn ở lại hay đi cùng tôi ?
- tôi không đi cùng anh được.
- Tại sao ?
- con gái tôi còn đang ở đây.
- đưa nó đi cùng.
- Tôi không biết nó ở đâu.
- cái gì ? Ý cô là sao ?
- bọn họ giấu con tôi đi rồi.
Tay Đông nắm chặt lại . Được lắm , cái thằng khốn đó, như thế này có phải là muốn thách thức anh không ?
- Sao cô không nói chuyện này với tôi ?
- Tôi sợ anh bận.
- Đúng là tôi rất bận , nhưng đối với chuyện này thì khác . Bây giờ cô định đi đâu ?
- Tôi không muốn ngủ ở đấy nên đi qua nhà hàng xóm ngủ nhờ . Nhưng mà anh ở đây thực sự không hay đâu , đây là ở quê , nếu để người khác nhìn thấy sẽ rất ầm ĩ.
- được rồi , tôi sẽ không để cô phải chịu tiếng xấu đâu .
Bất chợt Đông lại kéo Quế vào lòng ôm chặt lấy . Thực sự anh rất nhớ cô .
Quế chẳng hiểu những hành động lạ lùng ấy của Đông là như thế nào , anh sau đó rời đi , tấm lưng rộng lớn nhưng sao thấy cô độc quá .
Quế gõ cửa nhà bà hàng xóm , bà ấy cũng ngay lập tức mở cửa.
Mấy ngày nay tối nào Quế cũng sang ngủ nhờ , hôm nay thấy muộn quá bà hàng xóm liền hỏi.
- sao qua muộn quá vậy ? Tưởng hôm nay ngủ ở nhà . Thế có làm lành với nhà nó được không ?
- Cô đừng nhắc chuyện này ,cháu sẽ không bao giờ trở lại ngôi nhà đó đâu.
- mà có tìm thấy con bé Mai chưa ? Chúng nó có nói con bé ở đâu không ?
- Nếu ngày mai cháu không thể tìm thấy con bé thì cháu sẽ báo công an.
- ai mà giải quyết cho . Con cháu nhà người ta mà .
- không thể để mãi như thế này được . Cảm thấy lo lắm cô ạ .
Cô hàng xóm thương Quế vô cùng , lại tự trách mình . Nếu không phải do bản thân nhiều chuyện nói cho bọn chúng biết bệnh viện mà Quế đưa bé Mai đến thì có khi lại không phải vướng vào tình cảnh này .
Đông gọi điện cho Hiệp , ngay trong đêm cả Hiệp với Quân tức tốc đến chỗ Đông .
Thông qua Quế Đông biết sáng nào gã Lâm cũng đi ra ngoài chợ ăn sáng , Hiệp với Quân liền đi theo dõi .
Đông bí mật gặp Quế ở căn nhà hoang ngoài đồng , Đông nói với quế.
- cô làm đơn ly hôn đi.
Mấy chuyện này Quế không hiểu rõ lắm nên nói với Đông
- nhưng mà sợ hắn ta không đồng ý.
- cái này thì không cần . Cô cứ làm đơn ly hôn nộp ra tòa , lấy lý do hắn ta bạo hành , gái gú . Mọi thứ còn lại tôi sẽ lo.
Quế vẫn cảm thấy rất lo , cô vốn dĩ chị là một người phụ nữ thôn quê , cái gì liên quan đến Luật Pháp đều như một nỗi sợ . Nhưng mà lần này cô quyết định tin tưởng ở Đông , nếu không sợ sẽ chẳng bao giờ có thể thoát ra được .
Mất đến mấy ngày theo dõi không có kết quả vì gã ta không đi đến đâu cả, cho đến một hôm sau khi gã ăn sáng xong thì thấy gã đi sang làng khác , Hiệp với quân liền bám theo . Quân bỗng nhiên hỏi Hiệp .
- sau khi tìm được bé Mai em có thể đấm cho thằng kia một trận được không hả anh ? Nhìn nó ngứa mắt quá .
- tùy.
- là được đúng không anh.
- ừ .
- thế được rồi . Riêng thằng này phải 3 ngày 3 đêm.
- Đừng giết chết nó là được.
- chuyện này anh không cần phải lo .
Gã dừng lại trước một căn nhà , lúc đã mở cửa ra thì chẳng có bất cứ ai chỉ có mỗi mình bé Mai . Đông với Hiệp ở bên ngoài nghe thấy tiếng của gã trong nhà.
Gã hỏi con bé.
- Mọi người đi đâu hết rồi ?
Không nghe thấy tiếng con bé trả lời chỉ nghe thấy tiếng nức nở thôi . Qua mấy lỗ hổng ở phên tre Hiệp với Quân nhìn vào bên trong , cả hai đều giật mình khi nhìn thấy những vết thương trên cơ thể của con bé . Khốn kiếp , sao có thể hành hạ một đứa bé như vậy được chứ .
Quân không kìm được mà đứng dậy rồi lao vào trong nhà , lại túm lấy cổ áo của gã Lâm lôi ra ngoài .
- thằng chó này , đến cả con mày mà mày còn không tha , lại hành hạ con bé đến mức này .
Không để cho gã kịp nói lời nào Quân đấm liên tục mấy phát mạnh vào mặt gã khiến cho gã nằm lăn ra đất .
Hiệp lúc này đã cởi được trói cho bé Mai , con bé sợ cứ ôm chặt lấy Hiệp thôi , cả cơ thể đau rát .
Mãi lâu sau gã ta mới có thể đứng dậy được , không biết Hiệp với Quân là ai cũng chẳng biết tại sao mình lại bị đánh , gã ngu ngơ hỏi.
- Mấy người là ai ? Sao tự nhiên lại đánh tôi ?
Quân nhìn gã.
- Tao là bố mày đây.
- Mày là thằng khốn nào ?
- thằng khốn nào hả ?
Vừa hỏi xong câu ấy Quân đã đạp cho gã một phát nữa , lần này gã chẳng đứng lên nổi . Cái chỗ hoang vu hẻo lánh thế này kể cả giết chết gã luôn có khi cũng không ai biết . Quân lấy dao từ trong người ra rồi đưa dần về phía gã.
- mày nghĩ thế nào nếu như bây giờ tao xin mày một ít tiết?
Gã run rẩy .
- rốt cuộc bọn mày là ai ?
- là ai mày hỏi làm gì ? Mày chỉ cần biết bây giờ tao sẽ giúp mình về thế giới bên kia một cách không vẹn toàn nhất .
Sợ Quân không kiềm chế được mà giết gã thật nên Hiệp nhắc Quân.
- đừng có giết chết nó.
- nhưng xin nó cái tay chắc được anh nhỉ ? Riêng những loại này thực sự không thể kiềm chế được.
Hiệp còn chưa kịp trả lời thì lưỡi dao ấy đã đặt lên ngón tay út của gã rồi cắt một phát thật mạnh , tiếng hét của gã vang lên nghe chói tai vô cùng , máu từ tay gã túa ra , ngón tay út của gã lúc này cũng rơi xuống dưới đất . Hành động của Quân nhanh dứt khoát đến mức khiến cho Hiệp còn chẳng kịp phản ứng . Cũng may là bé Mai ở trong lòng Hiệp không nhìn thấy , thằng nhóc này , thực sự quá manh động rồi .