Cả tuần qua hai mẹ con Quế ở với nhau trong căn phòng trọ tồi tàn , bây giờ chưa tìm được việc làm tạm thời thế đã , nhưng mà cô cảm thấy rất ổn , không ai mắng chửi , không phải phục vụ hầu hạ ai . Tự nhiên cô cảm thấy nhẽ ra cô phải giải thoát cho chính mình từ lâu rồi mới phải , không bước ra khỏi cái ao làng nên cứ nghĩ mình không thể . Cũng may...
Bỗng nhiên Quế nhớ đến người đàn ông ấy , cảm thấy biết ơn vô cùng . Cái thân này của cô cô biết có bán cũng chẳng ai thèm mua đâu , nếu không phải gặp người đàn ông ấy , bây giờ cũng không biết con gái của cô sẽ thế nào .
- mẹ ơi , con đói rồi .
- Chúng ta ăn tạm mì tôm nha con . Ngày mai mẹ đi chợ mua ít đồ đạc về , sau đấy sẽ đi tìm việc làm .
- vâng , không phải ăn khoai là tốt rồi .
Thương con lắm , Quế ôm con vào lòng . Cô nghĩ lại những ngày tháng cùng cực sống cùng mẹ chồng với chồng , cũng tại cô không tốt , để con chịu khổ lâu đến vậy .
Hai mẹ con ăn xong thì đi ngủ , dù sao cũng là chăn ấm ở trên giường chứ không phải dưới nền đất lạnh lẽo , may mắn quá rồi .
Sáng hôm sau Quế lang thang ở ngoài đường , cô ghé vào một quán phở khá đông khách , vẫn là cái bộ đồ cũ kỹ ấy , vừa nhìn thấy cô chủ quán đã tỏ vẻ khinh thường.
- đứng đấy làm gì ?
Quế hơi khép nép.
- cháu... Muốn xin việc làm ạ.
- xin việc ? Chỉ còn chân rửa bát thôi , làm không ?
- có ạ.
Lão chủ quán nhìn Quế , nhìn từ trên lại nhìn xuống dưới , nhìn từ chân lên đến đầu , cứ như thế nhìn mãi . Quế chẳng hiểu vì sao ông ấy lại nhìn Quế như vậy , Quế đành hỏi .
- Có chuyện gì vậy ạ ?
- không có gì , giờ vào làm luôn đi.
- bây giờ luôn ạ ?
- ừ , mau vào đi .
Quế đi đằng trước , ông ấy đi ngay phía sau . Người Quế hơi gầy nhưng mà vòng nào ra vòng đấy , nếu Quế ăn mặc đẹp hơn một chút cũng chẳng thua kém ai đâu .
Ở bên trong là một chồng bát còn chưa rửa , Quế vội vàng bắt tay ngay vào công việc . Đang làm bỗng nhiên cô bị ôm chặt từ phía sau , còn cảm nhận ngày được cái thứ quái quỷ kia đang cứng ngắc nữa chứ , cô vội vàng tháo chạy , chiếc bát trên tay rơi xuống vỡ tan tành . Lão chủ quán gào lên .
- con khốn này mày muốn phá quán của tao đấy à ?
Quế sợ hãi.
- Cháu không cố ý.
- mày đập vỡ nó ra rồi mày còn bảo không cố ý à ?
- Tại chú..
- tao làm sao ? Tao làm sao mà mày bảo tại tao ?
- tự nhiên chú ôm cháu cháu giật mình .
- tao mà thèm ôm mày á ? Cái thứ dơ dáy như mày tao mà lại thèm ?
- chú...
- chú cái gì ? Đền tiền bát cho tao .
Tội cho cái thân Quế gặp ngay lão dê xồm , là người nơi đất khách quê người , Quế chẳng biết phải làm sao cả , đành phải cam chịu.
- Chú muốn cháu đền bao nhiêu ?
- một triệu.
- cái gì ? Chỉ một cái bác mà hẳn một triệu ? Chú muốn giết người hay sao ?
- Tao giết chết mấy ngày ở đây cũng được , con ranh con láo toét , lại dám ảo tưởng tao có ý đồ với mày à . Bây giờ mày có đền không ?
- Cháu chỉ đền đúng giá trị của cái bát này thôi . Giờ cháu sẽ đi mua cái bát các đền cho chú , cháu cũng không làm ở đây nữa .
Quế bỏ chạy ra ngoài , đứng cùng lão ta trong cái chỗ chật hẹp thế này Quế cảm thấy bất an vô cùng . Ấy thế mà lão không chịu để yên cho Quế , lão chạy theo cầm tóc Quế kéo lại khiến cho cô ngã xuống đất .
Quế đau lắm , cô cố gắng không khóc , cố gắng đứng dậy . Những người xung quanh kia gần như vô cảm chẳng ai ngó ngàng gì đến cô , cũng chẳng hề lên tiếng bảo vệ cô , họ coi như chẳng nhìn thấy gì , là do thế lực của người này quá lớn hay do họ không muốn chuốc phiền phức vào người ?
Quế không dám trách móc gì họ cả vì mỗi người một cuộc sống , họa chăng cô chỉ có thể than thân trách phận mình .
Lão chủ quán tiếp tục xô đẩy Quế , cho đến khi cả người Quế ngã vào một người , người đó vòng tay đỡ lấy Quế , cô vội vàng quay lại thì nhận ra đó chính là Hiệp . Nhìn thấy Quế thế này Hiệp cũng ngạc nhiên lắm.
- Có chuyện gì vậy ?
- tôi... tôi không sao .
Lão chủ quán hất hàm nhìn Hiệp .
- Mày là thằng nào ? Mày với nó có quan hệ gì ?
- có chuyện gì ? Tôi là bạn cô ấy.
- thế thì mày đền tiền cho tao , nó làm vỡ cái bát của tao .
- vỡ một cái bát thôi mà , ông có cần xô đẩy cô ấy đến vậy không ?
- thằng ranh con . Mày có biết bố mày là ai không ?
- không biết . Nhưng mà...
Hiệp cười nhạt.
- trong vòng 5 phút tôi có thể san bằng cái quán này.
- cái gì ? Mày nói cái gì ? Mẹ nhà mày , láo .
Lão nhào tới định đánh Hiệp , nhưng mà một lão già béo ục ịch làm sao nhanh bằng một người đàn ông từng một mình đấu lại mấy chục người được , chỉ vài động tác lão đã đo sàn , với cái cơ thể nặng nề ấy đến chuyện đứng lên còn khó khăn , lão cứ như con thú què nằm ở dưới nền đất mà gầm gừ .
- Lần này tha cho lão , lần sau liệu đấy mà cư xử .
Hiệp cầm tay Quế kéo ra ngoài , ra đến bên ngoài Hiệp cũng buông tay Quế ra , lo lắng hỏi.
- sao cô lại ở đây ?
- tôi đi xin việc làm .
- cô hết tiền rồi sao ?
Quế vội xua tay .
- vẫn còn chưa hết , nhưng mà tôi muốn để dành số tiền ấy cho con gái , sau này con bé còn đi học .
- vậy nên cô xin làm việc ở trong cái quán này ?
Quế gật đầu , Hiệp buông tiếng thở dài.
- lão già này nổi tiếng dê xồm , cô đừng có đến đây làm nữa .
- tôi không đến đây nữa đâu . Nhưng mà giờ tôi không biết phải đi đâu để xin việc .
Thấy Quế như vậy Hiệp có chút động lòng .
- Để tôi tìm giúp cho .
- Tôi không dám làm phiền đến anh đâu . Thôi bây giờ tôi phải đi tìm việc khác đây . Lát nữa còn về với con , con bé ở nhà một mình tôi không yên tâm .
Quế vội vàng rời đi , Hiệp cho dù muốn giúp nhưng Quế lại không muốn nhận , một người phụ nữ lòng tự trọng cao như thế này đến mức phải mang thân mình đi bán cho người khác thì chắc chắn phải ở bước đường cùng rồi .
Hiệp đi đến nhà Đông , bình thường vừa bước chân vào nhà là sẽ có cô giúp việc chạy ra hỏi han này nọ , hôm nay không thấy cảm giác hơi lạ .
Đi lên trên phòng Đông , vừa định bấm nút gọi giúp việc mang nước lên thì Đông nói.
- không có ai đâu.
- giúp việc đi vắng rồi ạ?
- đuổi rồi.
- Anh vừa về nhà có một hôm đã đuổi người ta , thật là.
- Vậy chẳng nhẽ cứ để cho cô ta tìm cách leo lên cái giường này ?
Hiệp cười.
- từ bao giờ anh lại chê phụ nữ vậy ?
- không chê , nhưng mà đối với những loại giả bộ thanh cao cảm thấy rất ghét .
- Vậy là bây giờ nhà anh không có giúp việc ?
- sẽ có nhanh thôi . Những con người kia sao có thể tự mình làm mọi thứ .
- Hôm nay em gặp một người .
- ai ?
- cô ấy...
Đông biết Hiệp nhắc tới ai , anh lại nhìn Hiệp .
- cậu suốt ngày nhắc đến cô gái đấy , có ý gì ?
- Em chẳng có ý gì cả? Chỉ là muốn giúp đỡ cô ấy nhưng cô ấy không nhận .
- Cậu đến tận đây chỉ để nói mấy thứ này ?
- không có . Em đến đây là nói chuyện khác.
- nói đi .
- đúng như những gì chúng ta dự đoán , ông ta đã đi gặp bà Kim rồi .
- Vậy à , cũng nhanh đấy . Vết thương của thằng Tâm sao rồi ?
- lấy đạn ra rồi . Có vẻ không chịu được đau , kêu suốt.
- thuốc giảm đau dạo này hơi đắt , đừng cho nó uống nhiều , lãng phí .
- em biết rồi . Thế còn lão già kia thì sao ạ ?
- cứ để lão tự do thêm vài bữa nữa , đâu sẽ có đó .
Không có giúp việc không ai nấu nướng , phải vào bếp nên bà Kim hậm hực thấy rõ , nói với Hà .
- cái thằng đó , không được cái tích sự gì , vừa mới về nhà đã phá . Khó khăn lắm mới tìm được con giúp việc vừa mắt , bây giờ đuổi đi rồi ai làm việc nhà .
- sao con biết được . Mà cái con đó con ngứa mắt đâu rồi , chẳng qua là mẹ muốn giữ nó lại thôi , chứ giúp việc gì mà ăn mặc quần sang chảnh hơn cả chủ.
- Vấn đề ở đây là nó nấu ăn ngon , nó biết làm việc nhà , bây giờ mẹ mày phải đích thân vào bếp nấu nướng đây này . Thằng ranh đó nó có phụ làm không ?
- Tìm giúp việc khác là được chứ gì . Lần này tìm đứa nào trông xấu xấu bẩn bẩn một chút , đừng để những đứa xinh hơn con lảng vảng ở đây .
- mày thích thì tự đi mà tìm .
- Thôi được rồi , con sẽ đi tìm cho mẹ một đứa giúp việc . Vừa biết làm việc nhà lại vừa ý con .
Cô ta lấy cái điện thoại gọi cho Trung tâm giới thiệu việc làm, nói hết những yêu cầu cần thiết rồi tắt máy.
- nay hoặc mai sẽ có giúp việc cho mẹ thôi . Hôm nay chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài đi.
- bố con không thích đồ ăn bên ngoài đâu .
- ông ấy thì ăn được mấy miếng chứ.
Bà ta vội vàng bịt mồm con gái lại.
- để thằng Đông nó nghe được không hay đâu.
- Chỉ có con với mẹ , ai mà nghe thấy .
- ăn nói cho cẩn thận cái mồm.
- Trước sau gì ông ấy cũng đi thôi , yếu thế cơ mà.
- Câm ngay.
- được rồi , mẹ cứ quan tâm lo lắng cho chồng mẹ đi , còn tìm cách để tương lai sống sung sướng đây.
- Mày không đứng đây phụ nấu nướng định đi đâu ?
- con không biết làm mấy thứ này , mẹ tự làm đi.
Nhìn theo đứa con gái mà bà ta bất lực . Từng ấy tuổi đầu rồi chẳng đi học cũng chẳng kiếm việc làm , suốt ngày ở nhà lượn lờ , không biết đến bao giờ mới làm nên trò trống .
Hà đến nhà bạn chơi , cô ta hay đến đây vì giúp việc nhà bạn làm bánh rất ngon . Cô ta than thở với bạn .
- Ước gì nhà tao cũng có giúp việc như nhà mày.
- sao vậy ? Thế giúp việc nhà mày đâu ?
- Tại sao cần là một đứa biết việc chứ không phải một đứa suốt ngày ăn mặc đẹp rồi lượn lờ trước mặt tao . Mà hôm nay nó bị đuổi rồi , ông Đông đuổi .
- mày với ông ấy sao rồi ?
Cô ta thở dài.
- Ông ấy bị làm sao ấy , tao đã mặc hở hang lượn lờ trước mặt ông ấy rồi mà ông ấy không động lòng . Giờ không biết sao .
- hôm nào lừa lừa cho viên thuốc kích dục , cứng mấy cũng phải mềm ra thôi.
- đùa.
- đùa cái quái gì ? Lão nhà tao ngày trước chẳng thế à . Phát một.
- thật không đấy.
- nói đùa mày làm gì , hôm nào thử xem .
Cô ta nhìn bạn cười , đúng là chỉ còn cách này .
Thấy cô giúp việc từ trong bếp đi ra , Hà hỏi.
- cô Tấn . Cô có quen ai làm giúp việc không cô ? Giới thiệu cho cháu một người đi , nhà cháu giúp việc hôm nay nghỉ làm rồi .
Vừa nghe Hà hỏi cô Tấn lập tức nghĩ đến Quế , cô ấy hỏi Hà .
- thế cô Hà có yêu cầu như thế nào ?
- cháu chẳng có yêu cầu gì cả , chỉ cần biết nấu cơm là được rồi . Nhưng mà cô chọn ai nhìn giản dị một chút , mấy cái đứa suốt ngày quần quần áo áo cháu không thích đâu.
- Có một người... nhưng mà.
- nhưng sao hả cô ?
- con bé nó có một đứa con cũng 7 tuổi rồi , hai mẹ con đang lang thang ở trên này , không biết nếu đến đấy làm có được nữa theo đứa nhỏ đến không ?
- có trẻ con à ? Thế thì phiền phức lắm.
- Nhưng mà con bé kia nó chịu khó biết việc , lại ngoan nữa . Đứa nhỏ kia cũng lớn rồi , cũng rất hiểu chuyện , chắc chắn không làm ồn đâu cô .
- cô gọi cô ta đến đây được không ? Cháu phải nhìn xem là người thế nào đã .
- vậy cô Hà đợi một chút .
Cô Tấn vội lấy điện thoại gọi cho Quế , cũng đúng lúc Quế ở gần đó , chỉ mấy phút sau đã đứng ở trước cổng rồi . Cô Tấn ra mở cửa cho Quế tranh thủ dặn dò vài câu .
- không cần phải nói gì nhiều đâu , chỉ cần hỏi câu nào trả lời câu đấy là được .
- cháu biết rồi .
- Mau vào trong đi.
Quế bước vào trong , vừa nhìn thấy Quế Hà đã lập tức ưa mắt . Giúp việc là phải như thế này chứ , quê mùa , nhìn có chút ngu ngốc . Chứ như cái đứa con gái mới nghỉ việc sáng nay , đến cả trong giấc mơ Hà cũng còn mơ thấy nó nằm trên giường của Đông nữa mà .
- nghe nói chị có một đứa con à ? Nếu chị đến nhà tôi làm việc chị mang theo nó nó có gây phiền phức gì không ?
- con bé rất ngoan ,cô cứ yên tâm , tôi sẽ không để nó gây phiền phức cho gia đình đâu ạ.
- Vậy thì được . Hôm nay đến làm việc luôn đi .
- vâng .
- Bây giờ tôi chở chị về thu xếp đồ đạc rồi đưa con đến nhà tôi luôn . Hôm nay không ai làm việc , nhà cửa cũng rất bừa bộn .
- vâng .
Hà chở Quế đến khu phòng trọ mà Quế đang ở , cô ta còn chẳng dám bước xuống xe vì sợ bẩn . Cảm giác cứ như mình đang ban ơn cho mẹ con Quế vậy , nếu không có cô ta thì mẹ con Quế làm sao có được việc làm .
Chở Quế về nhà , bãi chiến trường do bà Kim bày ra vẫn còn nguyên , bà ấy cũng chưa nấu được món nào cho ra hồn cả , vừa nhìn thấy Quế bà ấy đã mừng ra mặt .
Lúc ở quê Quế cũng hay đi phụ việc cho mấy nhà có đám cưới ,đám ma nên cũng biết làm vài món . Cô cũng hơi lo sợ họ không hợp khẩu vị , nhưng mà thôi cứ cố gắng làm vậy.
Quế ở trong bếp nấu nướng , bên ngoài phòng khách Hà hỏi bà Kim.
- anh Đông đâu rồi mẹ ?
- ra ngoài rồi.
- chẳng thấy ở nhà gì cả.
- không ở nhà càng tốt chứ sao , không nhìn thấy mặt đỡ ghét.
- Sao mẹ cứ phải tranh giành với anh ấy làm gì .
- mẹ mày làm mọi thứ là vì hai đứa ngu ngốc chúng mày đấy . tao mà không tranh giành thì cả đời này hai đứa chúng mày cũng đừng mong có gì.
em xin 600 like đi mọi người ơi.
Danh Sách Chương: