• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2 .

Chơi chán chê với cô ta xong thì gã trở về nhà , Quế từ trong bếp nhìn ra thấy chồng cô vội chạy ra khỏi.

- sao anh về sớm quá vậy ? Công việc làm ăn thế nào rồi ?

- Thế nào là thế nào?

- anh nói hôm nay đi làm mà .

- Ừ thì đúng là đi làm nhưng mà công chuyện chưa có được suôn sẻ cho lắm.

- Ý anh là sao ?

- là hết tiền rồi chứ còn là sao nữa.

- sao như thế được , bấy nhiêu tiền là bấy nhiêu năm em tích cóp, anh nói hết là hết thế nào.

- có nửa chỉ vàng ranh mà mày làm như nhiều lắm . Khi nào mày đưa cho tao một cây vàng đi rồi lúc đấy tao làm nên công chuyện cho mày thấy.

- Anh nói như thế mà nghe được sao . Đó là tiền con gái chúng ta ăn đi học , em nghĩ anh tu chí làm ăn nên mới đưa cho anh để nhân nó lên rất nhiều lần sau này tương lai của con mình sẽ khác . Bây giờ anh chưa làm được việc gì anh nói hết làm sao chấp nhận được .

Gã chẳng tiếc tay mà tát cho Quế một cái ngã dụi cả xuống đất .

- con đàn bà bố láo , mày ăn nói với tao như thế hả ? Mày có tin tao đập chết mẹ mày không ? Đàn bà con gái học hành làm gì ? Được cái tích sự gì .

- Anh đừng có mà quá đáng . Làm gì tôi cũng được nhưng con tôi phải có tương lai .

- tương lai? Tương lai cái đầu nhà mày chứ tương lai . Biến ngay cho khuất mắt tao , không nhanh tao đánh chết con mẹ mày .

Bà mẹ chồng từ trong bếp chạy ra kéo tay Quế vào trong góc , bà ấy nghiến răng.

- mày lấy đâu ra nữa chỉ vàng mà mày đưa cho nó thế hả ? Bao nhiêu lâu nay mày giấu tiền đúng không ?

- con dấu tiền cũng vì tương lai của cháu mẹ thôi chứ con có ăn đi đồng nào . Bây giờ con trai mẹ tiêu hết tiền rồi đấy , sau này lấy đâu ra tiền cho cháu mẹ đi học đây.

- con ngu . Có tiền thì phải đưa cho tao chứ sao lại đưa cho nó .

- con mẹ nói nó làm ăn , con nào biết cơ sự sẽ như thế này .

Bà ta lấy tay dúi vào đầu Quế.

- đồ ngu , đồ đần , vô tích sự . Cái loại mày chết đi cho rồi chứ ngu thế sống làm gì .

- mẹ...

- sao hả ? Mày định chống lại đúng không ? Mày đừng quên cái giấy nợ tao vẫn đang cầm đây .

- con ở đây bao nhiêu năm hầu hạ mẹ hầu hạ chồng , bằng ấy năm cũng đủ để con trả hết cái số nợ của mẹ rồi . Mẹ đừng có đem cái số lượng ấy ta uy hiếp con .

- Hôm nay mày ăn gan trời hay sao mà mày dám cãi lời hả .

- Nếu không phải anh ấy tiêu hết số tiền con tích có bao nhiêu năm để lo cho con cái đi học thì con có thế này không .

- láo , quá láo , không thể chấp nhận được . Tao phải đến bảo con mẹ mày nó dạy dỗ lạy mày .

Rồi bà ta để mặc Quế đứng ở đó chạy về nhà Quê tìm mẹ Quế đến . Nhà cũng chẳng cách xa bao nhiêu nền chỉ mấy phút là mẹ Quế đã có mặt , trông hầm hầm có vẻ tức giận lắm.

- con Quế đâu , con Quế đâu rồi , mày mau ra đây cho tao. Mẹ nhà mày chứ , lấy chồng rồi còn không yên thân yên phận để người ta đến tận nhà chửi bố mày lên thế à ? Con Quế đâu mau ra đây xem nào . Ối giời ơi , phước đức quá mới đẻ ra đứa con gái lộn ổ . Để người ta đến tận nhà mà chửi mẹ nó thế này giời ơi là giời .

Quế từ trong bếp đi ra , vừa nhìn thấy Quế mẹ Quế đã lao tới định đánh Quế nhưng Quế tránh kịp , bà ấy mất bà lão thẳng vào đống củi , xước cả một miếng da . Cơn tức giận trong lòng nhân lên gấp bội , lại bắt đầu chửi toáng lên.

- bây giờ mày còn đánh cả mẹ mày nữa hả ? Con mất dạy .

- mẹ chưa biết đầu đuôi thế nào mẹ đã mắng chửi con . Mẹ có biết con phải sống như thế nào chứ suốt bao nhiêu năm qua không ?

- Tao không cần biết . Lấy chồng phải theo chồng phải vâng lời nhà chồng , như thế mới là một đứa con dâu tốt.

- con không muốn là một đứa con dâu tốt nữa , con muốn sống như một con người . Cho dù quyền tự do mất hết thì cũng phải có quyền con người chứ . Lần này họ đối xử với con mẹ không khác gì con vật , mẹ vẫn để yên cho được.

- có cái gì mà không để yên ? Mày phải làm sao thì người ta mới như thế .

Rồi bà ta quay sang nịnh nọt bà Hòa .

- phải không hả chị thông gia.

Mụ Hòa được nước gật đầu lia lịa.

- đúng rồi , phải thế nào tôi mới đối xử như thế chứ ngoan ngoãn tôi nói năng gì . Đấy nói đâu xa bảo nó đẻ thêm đứa con trai nó có chịu đâu , chả đánh bỏ mẹ đi chứ để làm gì .

Bà Hiên quay sang quát Quế .

- tao nghe cái chuyện này lâu lắm rồi nha . Bảo mày để đứa con trai sao mày không đẻ hả ? Tao có mỗi mình mày là con cho nên gả mày đi rồi không nhờ vả gì ai được . Đẻ con trai thì khác rồi ,có con dâu về nó chăm sóc phục vụ , sướng chết mẹ đi được.

Bé con thấy ồn ào từ trong nhà chạy ra , nó lại ôm lấy chân mẹ . Nó chẳng có cảm tình gì với bà ngoại cả , lúc nó sinh ra cho đến giờ bà ngoại có bao giờ bế ẵm gì nó đâu , một cái kẹo còn chẳng cho nữa là . Nó cứ thế lấy lép nhìn bà nó , thế rồi bà ấy chừng mắc quát.

- con mẹ mày nó không dạy mày chào hỏi người lớn hả ? Nhìn thấy bà ngoại mà sao cứ trừng mắt ra thế hả ?

Mẹ chồng với mẹ để thi nhau chửi , chồng thì vào trong giường ngủ ngáy khò khò , Quế cảm thấy bế tắc vô cùng . Cô muốn thoát khỏi cuộc sống này , không muốn sống ở đây thêm một giây một phút nào nữa . Chỉ có điều bây giờ con còn nhỏ , cô biết đưa đứa trẻ này đi đâu đây .

Tất cả cũng chỉ vì con , cố gắng nuốt uất hận xuống , cô cúi đầu .

- con xin lỗi hai người , là do con không tốt .

- biết xin lỗi rồi cơ à ? Tao tưởng mày sẽ cãi đến cùng .

- con xin lỗi mẹ.

- Hôm nay mày mà cãi tao bảo con mẹ mày nó dạy cho mày một bài học tới số . Cũng may là mày biết điều xin lỗi sớm đấy . Không thì...

Mụ ta nghiến răng ken két . Đúng là một mụ đàn bà không có tướng mà lại có tinh. Nhà nghèo rớt dãi nhưng sống đúng theo kiểu địa chủ . Suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn , còn cái ăn ấy ở đâu thì mụ ta lại không hề biết . Không biết con dâu mình dầm mưa dãi nắng , cũng chẳng cần biết nó ốm hay nó đau , chỉ cần biết ngày nào không có cái ăn là mà sẽ sưng lên cả đống .

Mụ ta vẫn tiếc cái nửa chỉ vàng lắm , không tiếc làm sao được , có mà đeo lên tay làm màu với thiên hạ , ra đường đỡ xấu hổ biết là bao nhiêu . Cái thằng con trai trời đánh kia nữa , không biết mang vàng đi đâu ăn chơi cho hết , trưa nay còn chẳng biết ăn gì , thế mà nó nỡ lòng nào . Nhưng mụ ta có mỗi mình Lâm là con trai nên mụ ta cũng không dám nói gì gã cả , chỉ có thể chụp tất cả giận giữ lên người Quế .

- Trưa nay mày cho tao ăn cái gì vậy hả ?

- cá mẹ ạ.

- lại cá , suốt ngày ăn cá , mấy cái con cá nẹp đắng ngắt .

- nhà mình đâu có tiền , con cũng cố hết sức rồi .

- mày còn có thể cố hơn nữa , như thế nào đã hết sức . Cái thây mày đâu có gầy gò ốm yếu gì như tao . Ngày mai cố mà bắt ít cá to đem ra chợ bán đổi lấy thịt về ăn , tao không ăn cá nữa đâu .

Thấy sắp tới giờ cơm nên bà Hiên mở lời.

- trưa nay nhà tôi không có nấu cơm , tôi ở đây ăn một bữa được không . Tiện thể bồi đắp tình thông gia .

Mụ Hòa chẳng nể nang gì mà nói luôn.

- cơm đâu đãi gà hàng xóm .

Thấy mình không được chào đón nên bà Hiên đi về , trước khi về bàn ta còn quay lại nói với Quế.

- Mày sống sao thì sống đừng để cho người ta tới nhà tìm tao một lần nữa nghe chưa .

Quế không trả lời . Bây giờ cô chỉ chờ con gái lớn hơn một chút nữa là sẽ đưa con bé rời khỏi đây thôi . Cô không muốn cuộc đời của con bé phải giống như cô , lụi tàn với những con người không có trái tim này .

Hôm sau Quế dậy từ lúc trời còn nửa đêm , cô đạp cái xe sang tận bờ sông làng bên để bắt cá , cô không muốn tiếp tục nghe mẹ chồng làu bàu về bữa cơm không có thịt nữa.

Đến tận trưa Quế mới về đến nhà , cơm vẫn chưa nấu , nhà cửa chẳng ai dọn dẹp. Không thấy con gái đâu Quế lớn tiếng gọi .

- Mai ơi , con đâu rồi , ra đây mẹ cho bánh này .

Mụ Hòa đi từ trong nhà ra lườm Quế một cái .

- tiền không có mua gạo lại còn hoang phí mua bánh . Đẻ đứa con gái mồm rộng đến mang tai như thế bảo sao mà chẳng ăn hết của bố mẹ.

- sao mẹ nói chuyện độc miệng thế hả mẹ ? Cho dù nó có là một đứa con gái thì nó cũng là cháu mẹ mà . Tiền con đi làm vất vả có được con cho con con ăn thì có gì là sai ?

- Dạo này mày láo nhỉ ? Nói một câu cãi một câu .

- Con vừa đi làm về hơi mệt nên khó chịu một chút , mong mẹ thông cảm .

Quế nói vậy để cho qua chuyện , đứng thêm một lúc mà chẳng thấy con bé đâu Quế hỏi mụ Hòa .

- Mai đâu hả mẹ ?

- ai biết . Sáng nay thấy bảo trèo cây ngã mà chẳng biết có đau không , đang nằm trong buồng ấy.

Nghe thấy con bị ngã Quế vội vàng chạy vào trong , thấy con dâu hớt hải mụ Hoà lại xói xỉa.

- Đúng là nhà giàu dẫm phải gai mùng tơi .

Quế thấy con gái đang ngồi ôm cái tay khóc thút thít , cô vội hỏi.

- tay con sao thế này ? Có đau lắm không ?

- con... Con đau...

Rồi con bé khóc òa lên , cánh tay của nó chẳng thể nào nhấc lên được nữa , lại còn sưng phù . Quế vội vàng bế nó chạy ra ngoài .

- mẹ ơi , anh Lâm đâu rồi , mẹ gọi anh Lâm cho con với . Con bé Mai hình như bị gãy tay mất rồi.

Bà ta dửng dưng.

- gãy tay á ? Gãy thế nào được , sáng nay nó còn hớn hở lắm mà.

- có gãy hay không thì bây giờ phải đi bệnh viện mới biết . Mẹ mau gọi anh long cho con đi.

- nó còn chưa ngủ dậy . Mày vào mà gọi , tao phải đi có việc rồi .

Bà ấy không giúp nên Quế đành phải đặt con bé Mai xuống dưới đất rồi chạy vào trong nhà gọi Lâm , gã ta ngủ ngáy khò khò chẳng quan tâm chuyện gì , Quế lấy mãi gã ta mới mở mắt , vừa nhìn thấy Quế đã tức giận.

- mẹ cái con đàn bà này , sáng ngày ra mày gọi cái gì mà ẩm hết cả lên thế hả .

- Anh mau chở em với con đến bệnh viện .

- đến bệnh viện làm gì ? Bị điên hay sao mà tự nhiên đến bệnh viện .

- con nó bị gãy tay rồi hay sao đấy anh à , anh mau dậy xem thử .

- mày tự đưa nó đến bệnh viện đi , tao đi theo cũng có làm cho tay nó lành lại được đâu , đang là ngủ.

Không nhờ được chồng cũng chẳng nhờ được mẹ chồng , Quế đành phải nuốt nước mắt tự mình đưa con đi .

Nhờ hàng xóm chở đến trạm xá , người ta bảo phải đưa đến bệnh viện tuyến trên mới làm được thế là Quế phải tất tưởi thuê xe chuyển con lên bệnh viện thành phố . Có bao nhiêu tiền tiết kiệm trong nhà cô lấy đi hết , vừa đi vừa khóc vì biết số tiền ấy chẳng thể nào đủ .

Cô hàng xóm thương tình dúi vào tay Quế mấy trăm , cũng rưng rưng.

- Cô chẳng có bao nhiêu , mẹ con mày cầm tạm mấy đồng nên đấy mà thuốc thang .

- Con cảm ơn cô.

- sao cái số mày nó khổ thế này . Có chồng mà cũng như không. Tao đã khổ rồi mày còn khổ thập phần hơn tao .

- thôi cô ạ , con biết cái thân cái phận con như thế nên con chẳng kêu ca gì . Lần này con sẽ tự lo cho con của con . Sướng khổ thế nào mẹ con con bấu víu lấy nhau , con sẽ không về ngôi nhà đấy nữa đâu .

- Mày nghĩ như vậy là đúng đấy . Nhưng mà bây giờ lấy tiền ở đâu mà chữa trị cho con bé đây hả ?

- Cô giúp con chăm con bé vài hôm có được không ? Con đi lo tiền bạc.

- Thôi cứ làm thủ tục nhập viện cho nó đã rồi tính . Cô cũng không có việc gì bận , cô trông nó giúp cho .

Con bé được đưa thẳng vào phòng cấp cứu , một lát sau bác sĩ đi ra nói con bé phải mổ khiến cô chết lặng . Bác sĩ bảo cô đi đóng tiền tạm ứng , lấy tất cả tiền trong người ra cũng chẳng đủ một nửa , sao người mẹ như cô lại khốn khổ khốn nạn thế này , bất lực đến mức con gái gặp nạn mà giờ không có nổi tiền để lo cho nó .

Cô bắt xe chạy ngược về quê , chạy vào nhà quỳ xuống chân mẹ chồng mà cầu xin.

- Con xin mẹ cứu lấy con gái con , con bé bây giờ phải mổ , con không có đủ tiền mẹ thương con bé mẹ đưa tiền cho con đóng tiền viện phí cho con bé đi mẹ.

- cái gì? Sao phải mổ ? Làm cái gì mà quá lên thế hả ? Nếu mà gãy tay thì đưa sang làng bên người ta bó thuốc là khỏi chứ gì , hết có mấy chục bạc.

- bác sĩ người ta khám kỹ lắm rồi , không thể bó bột được mới phải mổ . Mẹ thương con bé nó dù sao cũng là cháu nội của mẹ .

- Tao làm gì có tiền . Mày hỏi thằng Lâm xem nó có tiền không .

Quế định vào trong phòng tìm Lâm thì gã đi ra , gã nói luôn .

- tao cũng không có tiền đâu . Mà con mày đẻ được thì mày phải lo được chứ.

Nghe Lâm nói câu này Quế không thể nào chịu đựng được nữa , Quế gào lên .

- Thế mày có phải là bố của nó không ? Hay chỉ mình tao đẻ ?

Gã trố mắt ngạc nhiên rồi chuyển sang tức giận .

- Hôm nay mày dám ăn nói với tao như thế hả ?

- Bây giờ tao hỏi mày , mày có lo cho con mày không ?

- Tao đ** có tiền . Nói thế cho vuông.

- được rồi . Từ giây phút này trở đi tao không còn là vợ của mày nữa nó cũng không phải là con của mày . Tao với mày không còn quan hệ gì nữa .

- cái gì ? Mẹ cái con khốn này , mày muốn chết mẹ mày rồi phải không ?

Gã vớ được cái chuyên trà trên bàn ném về phía Quế , cô may mắn tránh được cũng chẳng ngại ngần gì mà đạp cho gã một phát ngã dúi dụi.

- Tao chịu đựng mày đủ rồi , chịu đựng mẹ con mày đủ rồi . Bây giờ tao sẽ không ở đây để cho mẹ con mày bắt nạt nữa đâu . Nếu mà có chồng cũng như không thì tao thà ở vậy nuôi con , tao thà nhờ người ngoài chứ không bao giờ quay lại cái nhà của chúng mày nữa . 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK