Lúc Quế bước ra thì người đàn ông ấy đã ngủ say , dù cô chẳng biết phải về bằng cách nào nhưng cô cũng rời khỏi căn phòng ấy , từng bước đi mệt mỏi chậm chạp , nỗi đau ấy khó nói thành lời .
Cô xuống dưới tầng một thì những người kia vẫn đang chơi bài , họ ngước nhìn cô rồi lại cúi xuống , cái ánh mắt ấy thoáng qua rất nhanh , nhưng dường như là sự ái ngại .
Một người trong số những người ấy bước ra rồi nói với cô.
- cô đi theo tôi . Anh Đông nói tôi chở cô về.
Thì ra người đàn ông ấy tên là Đông , cô biết tên anh ta rồi , còn tên của cô , cả đời này anh ta cũng đừng nên biết làm gì . Sau này hôm nay sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa mà , cái tên này cô cũng sẽ xóa sạch .
Từ lúc bước lên xe người đàn ông ấy cũng chẳng nói chuyện hay hỏi han gì Quế cả , Quế muốn hỏi anh ta phải thứ nhưng lại không dám mở lời , đến lúc gần đến bệnh viện Quế mới lấy hết can đảm để hỏi anh ta.
- tôi... tôi làm phiền anh một chút có được không ?
- cứ nói đi.
- Tôi không biết làm sao để lấy tiền từ trong cái thẻ này . Tôi...
- đến cây ATM mới rút được.
- nhưng mà tôi không biết nó ở đâu.
Chiếc xe ngay lập tức quay trở lại , nhanh lên mức Quế cảm thấy hơi chóng mặt . Xe dừng lại ở một cái cây ATM , anh ta nói với Quế.
- cô xuống rút tiền đi.
Quế hơi cúi đầu.
- Tôi không biết .
- vậy cô đưa thẻ đây , muốn rút bao nhiêu ? Mà thôi , cô xuống xe đi , tôi chỉ cho cô cách lần sau tự rút .
Bước xuống xe , những thứ này Quế đều cảm thấy lạ lẫm , người đàn ông ấy rút 10 triệu theo yêu cầu của Quế , rồi anh ta nói với cô .
- trong này vẫn còn 10 triệu nữa , lúc nào cần cô mang thẻ đến đây để lấy .
Quế ngạc nhiên lắm , nghĩ người đàn ông kia lại có thể hào phóng với cô đến vậy .
Sau đó Quế nhờ người đàn ông kia trở đến bệnh viện , anh ta hỏi.
- cô có người nhà ở trong bệnh viện à ?
- con gái tôi ở đây.
- nó bị sao vậy ?
- con bé bị gãy tay phải làm phẫu thuật.
- Thế nên cô mới ?
Quế lắc đầu.
- Không phải đâu , chỉ là... con người tôi là như vậy đấy . Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây , cũng cảm ơn người đàn ông ấy.
Quế bước vội vã vào bên trong , con gái giờ này chắc đang mong cô lắm , chắc là đau lắm .
Nhìn dáng người mỏng manh yếu ớt của Quế người đàn ông ấy lại bất giác thở dài .
Anh ta quay lại căn nhà ấy , đứng ở trước cửa phòng Đông mà gõ cửa .
Ở bên trong có tiếng vọng ra.
- vào đi.
Anh ta mở cửa bước vào , thấy Đông đang tự tiêm cho mình anh ta lại lo lắng .
- anh lại cảm thấy đau đầu sao ?
- đưa cô ấy về rồi à ?
- đã về rồi.
- đó là nơi nào ?
- bệnh viện . Con gái cô ấy bị gãy tay phải mổ . Cô ấy gửi lời cảm ơn anh vì số tiền ấy.
- Tôi biết rồi.
- sao lần này anh lại ?
- muốn hỏi cái gì ?
- Trước đây anh chưa từng quan tâm đến những người phụ nữ qua đêm cùng anh , chẳng lẽ cô gái này có gì đặc biệt ?
- chẳng có gì đặc biệt cả.
Đông ném cái kim tiêm vào trong sọt rác rồi lấy nước uống , sau đó nói sang chuyện khác.
- ông già thế nào rồi ?
- đang gọi anh về.
- lần này lại nhớ thằng con cả rồi à ?
- có mấy phi vụ làm ăn cần anh ra mặt . Chủ tịch đã nhắn anh mấy lần , nhưng anh không trả lời.
- sao tôi phải trả lời ?
- chủ tịch bị ốm rồi , không thể tự mình giải quyết công việc.
- ốm ? Chắc không phải , ông ấy khỏe như thế mà.
- Lần này là thật . Mai anh về nhà một chuyến , hình như bệnh tim của chủ tịch lại tái phát .
- được rồi . Thôi cậu về phòng ngủ đi , sáng mai tôi sẽ trở về.
- em biết rồi .
Đông đứng bên ô cửa sổ rồi châm điếu thuốc , khói thuốc càng khiến tâm trạng của anh trở nên trầm mặc .
Vậy là đã đến lúc phải trở về nhà rồi , ông già đã bị ốm , không thể để cho người đàn bà đó nắm hết quyền hành.
Sau khi hỏi được con gái đang nằm ở phòng nào Quế chạy một mạch đến đó , con bé đã tỉnh và đang khóc , cô hàng xóm cố dỗ dành nó , nhưng con bé đau nên cứ đòi mẹ suốt . Lúc nhìn thấy Quế con bé còn khóc to hơn .
- mẹ đi đâu lâu quá vậy ? Con cứ nghĩ mẹ bỏ rơi con luôn rồi .
Quế ôm chặt lấy con bé , cô cũng khóc.
- Mẹ xin lỗi con , xin lỗi con.
Nhìn khuôn mặt hốc hác mệt mỏi của Quế cô hàng xóm ái ngại .
- sao rồi ?
Không muốn cho con gái lo lắng nên Quế ra hiệu với cô hàng xóm , cô ấy hiểu ý liền đi ra ngoài . Thí mãi con bé mới chịu ngủ nên cả một lúc lâu sau Quế mới ra ngoài được .
Cô hàng xóm cảm giác bất an vô cùng , vội hỏi.
- Thằng chồng mày có đưa tiền không ? Cả con mẹ chồng mày nữa ? Sao vẫn chưa thấy lên đây ? Mày đã đi đâu suốt cả đêm vậy? Con bé nó khóc mà tao sốt ruột quá , sợ mày xảy ra chuyện .
Quế đem tất cả những chuyện xảy ra ở nhà kể cho cô hàng xóm nghe , chỉ duy nhất truyện cô đi gặp người đàn ông kia cô không dám kể , cô không muốn người khác biết về những vết nhơ của cô . Cô ấy lo lắm.
- Thế bây giờ tiền viện phí vì sao ?
- cháu đi vay rồi.
- mày thì vay được ai ? Ai dám cho máy vay chứ .
- cũng may trời thương nên người ta động lòng cô ạ . Con bé khỏi bệnh chắc cháu ở lại đây làm thôi , có rau ăn rau có cháo ăn cháo , mẹ con nương tựa vào nhau , cháu sẽ không về đấy nữa đâu .
- về đấy làm gì nữa , nó đánh mày chết , mày đánh nó vỡ đầu như vậy là nó ghim trong lòng rồi . Nhưng mà hai mẹ con này nơi đất khách quê người thế này biết lấy gì mà sinh sống.
- cháu có sức khỏe , cháu có thể đi làm thuê làm mướn . Con bé đành phải chịu thiệt thòi nghỉ học một vài năm vậy .
- thôi cũng được , chứ giờ cũng không thể về đấy . Con mẹ mày nó mà như mẹ người ta thì tốt rồi , đằng này có cũng như không , không trông ngóng gì được . Mai chắc cô về , ở nhà còn ruộng nương , chó mèo , đi mãi không ổn , bọn cô hồn ở trong xóm nó bắt hết .
- Cô giúp con được vậy là có biết ơn cô lắm rồi , con không dám làm phiền cô thêm nữa .
- ừ . Thôi đi vào trong với con đi , tao đi xuống dưới căng tin mua cho hai mẹ con mày miếng cháo .
- để con đưa tiền cho cô.
- thôi , mày làm gì có tiền . Vay mãi mới được tí viện phí chứ bao nhiêu . Tao nghèo nhiều chứ cũng chẳng nghèo mấy chục , cứ vào trong với con đi , tao đi một tí lên liền.
Cô hàng xóm càng tốt bao nhiêu Quế càng tủi thân bấy nhiêu , người ngoài còn tốt hơn những người mà cô luôn coi là gia đình . Nếu như họ ốm chắc chắn cô sẽ là người đứng ra lo tất cả mọi , nhưng đến khi khúc ruột thịt của cô gặp chuyện họ lại dửng dưng như không , cứ như chẳng liên quan gì đến họ vậy .
Con bé cứ thi thoảng lại giật mình , Quế nắm chặt lấy tay nó , con bé chịu những cơn đau nhưng chẳng được , mà cơ thể cô , bây giờ cũng đau sẵn rồi .
Sáng sớm , ánh mặt trời chiếu qua ốp cửa kính vào thẳng trong phòng bệnh , những bệnh nhân khác trong phòng đều đã thức , người nhà của họ tấp nập đi mua đồ ăn , có một cô cũng chung tuổi rồi , nhìn thấy Quế có vẻ hơi vất vả nên cô ấy chủ động hỏi .
- ở bên dưới đang phát cơm từ thiện , cháu có đi lấy không ?
Quế hơi ngơ ngác .
- là không phải mất tiền mua sao hả cô ?
- Ừ đúng rồi ,ngày nào người ta cũng phát hết á . Mình chỉ cần mua cơm cho người bệnh thôi , còn mình đi ăn cơm từ thiện cho tiết kiệm , đỡ được đồng nào tốt đồng đấy .
Quế dặn con vài câu rồi tất tưởi chạy theo cô ấy , cô ấy dẫn Quế đến căng tin mua mấy cái hộp đựng đồ ăn rồi lại dẫn Quế ra chỗ từ thiện xếp hàng .
Vậy là đỡ đi một phần lo lắng rồi , chứ nếu phải mua cơm thì cô sẽ tiêu vào số tiền kia mất , cô muốn để dành nó lo cho con , muốn con được đi học.
Nhìn vào suất cơm từ thiện vừa mới xin được mà Quế rưng rưng nước mắt , những thức ăn hàng ngày là khoai là sắn chứ chẳng bao giờ được ăn những thứ ngon như thế này . Thấy Quế khóc cô cùng phòng hỏi han.
- Sao lại khóc rồi ?
- Là do cháu cảm động thôi . Mọi người ở đây tốt quá.
- người Việt Nam mình lúc nào cũng có tinh thần lá lành đùm lá rách mà . Biết những người nằm bệnh viện khổ sở đói kém nên mạnh thường quân hay giúp đỡ lắm .
Cô hàng xóm về rồi nên chỉ có hai mẹ con Quế ở lại bệnh viện , cũng may có vô cùng phòng trò chuyện lên Quế cũng cảm thấy đỡ buồn .
Cô ấy hỏi Quế .
- cháu tên gì ?
- Cháu tên Quế ạ.
- Cô tên Tấn , chẳng hiểu sao ông bà ngày xưa đặt cho cô cái tên nghe nặng nề thế không biết , thế nên giờ cuộc sống cũng nặng nề cơ cực . Hai mẹ con ở quê làm gì ?
Quế tâm sự với cô ấy , nghe xong cô ấy chép miệng .
- rõ là khổ , vớ ngay phải thẳng đã vũ phu lại còn lười . Thôi thì bỏ mẹ nó đi , tiếc xót gì ba cái loại trời đánh thánh đâm đấy .
- cháu sẽ không về đấy nữa . Chỉ là giờ không biết phải đi đâu về đâu thôi.
- đi làm ở đây , thiếu gì việc.
- nhưng cháu chưa biết làm gì cô ạ.
- thiếu gì .Làm osin cũng được.
Là làm gì vậy ạ?
- làm công việc nhà cho người ta đấy . Nấu cơm rửa bát quét nhà rồi các thứ , tháng cũng mấy triệu , người ta nuôi cơm luôn.
- nhưng mà... cháu còn có con nhỏ , không biết người ta có nhận hay không.
- nói với người ta chắc là người ta cũng nhận đấy . Ở trên này mấy nhà giàu họ thoáng lắm , không để ý vài bữa ăn đâu . Miễn sao phải làm thật tốt , chăm chỉ là được . Cứ yên tâm chăm sóc con bé lúc nào ra viện cô hỏi việc cho.
- Cháu cảm ơn cô.
- cùng cảnh khổ với nhau khách sáo làm gì .
Nghe cô Tấn nói vậy Quế cũng yên tâm , vậy là sau khi con xuất viện sẽ không cần phải lo sợ việc làm nữa rồi .
9 giờ sáng Đông có mặt ở nhà , vừa bước vào trong đã nhìn thấy vẻ mặt không mấy vui vẻ của dì ghẻ .
- cơn gió độc nào thổi cậu về đây thế này ? Cậu cả nhà họ Dương ?
Đông không trả lời bà xa mà định đi thẳng vào trong phòng , bà ta gằn giọng .
- cho dù thế nào tôi cũng là bề trên của cậu , cậu không cảm thấy cái thái độ này của cậu là không thể chấp nhận được hay sao ?
Đông quay lại nhìn thẳng vào mặt bà ta.
- có gì là không thể chấp nhận ? Bà chẳng qua chỉ là vợ hai của ông ấy thôi , chẳng là cái thá gì với tôi cả.
- cậu.
- sao ? Nghĩ rằng mê hoặc được ông ấy thì có thể nắm được tất cả quyền lực trong cái nhà này à ? Tôi cho bà sống thì bà được sống , tôi bắt bà phải biến mất bà cũng không chống lại được đâu.
- đừng tưởng là một tên giang hồ thì oai lắm , chẳng qua cũng chỉ là một tên cặn...
Bà ta không nói nữa , từng bước đi của Đông khiến cho bà ta lùi lại một cách sợ hãi.
- nói tiếp đi , tên cặn gì? Ý bà muốn nói tôi chỉ là một tên cặn bã đúng không ? Hả bà Kim ?
Bà ta ngã xuống đất , tay bám chặt vào thành ghế , Đông nhìn cái cảnh tượng ấy mà bật cười .
- đừng cố tỏ ra mạnh mẽ gai góc làm gì . Tôi chưa bao giờ coi bà là đối thủ cả , bây giờ không phải , sau này càng không có cửa .
Người đàn bà này có một con gái riêng và một con chung với bố Đông . Đứa con gái năm nay đã 20 tuổi , còn con trai chỉ mới mười mấy . Đứa con gái tính cách y hệt mẹ , con trai đỡ hơn một chút , rất biết thân biết phận .
Đông đi vào trong phòng của bố , nhìn thấy đông sắc mặt của ông ấy liền thay đổi . Anh ta ngồi xuống ghế , không nghiêm túc một chút nào mà hỏi .
- Nghe nói ông già bị ốm , nặng hay nhẹ vậy ?
- thằng mất dạy.
- ai dậy đâu mà chẳng mất dạy .
- mày về đây để trêu tức tao đấy à ?
- ông già kêu tôi về mà , tôi về theo đúng ý ông già rồi còn kêu cái gì nữa .
- tao không gọi thì mày không về đúng không ? Kể cả bố mày có nằm lăn ra đây mày cũng không thèm về ?
- chẳng phải bố vẫn đang khỏe mạnh đây sao , chửi to thế này thì làm sao mà yếu được .
- Tao không đùa với mày.
- con cũng không đùa với bố.
- mày nghe thằng Hiệp nói hết mọi chuyện rồi đúng không ?
- nghe rồi .
- Thế giờ mày tính sao ? Định đến công ty không ?
- đến chứ . Không đến để bố rao bán cái công ty này vừa bằng cái giá mua một con đàn bà à?
- ăn nói cho cẩn thận . Dì mày dù sao cũng ở đây lâu rồi . Cho dù Mày không thích thì mày cũng phải tôn trọng một chút chứ , để người ta nhìn vào không hay .
- từ xưa đến giờ tôi chưa bao giờ công nhận bà ta là người nhà của tôi cả . Bố thích bà ta thì bảo vệ bà ta cho kỹ , đến lúc bố không thể bảo vệ được bà ta nữa , thì bố biết hậu quả rồi đấy .
- thằng ranh . Bao nhiêu năm rồi mày vẫn thế , vẫn không thay đổi.
- Tôi làm sao mà quên được cái ngày bố đưa bà ta về nhà chỉ sau cái chết của mẹ tôi mấy ngày . Cho dù bố có thích bà ta đến mức chết đi sống lại thì cũng phải đợi được vài tháng chứ , đằng này bố tuyệt tình tuyệt nghĩa mà lại muốn thằng này có tình có nghĩa à ? Không nghe người ta nói con nhà tông không giống lông cũng giống cánh hay sao ?
- mày...
- hỏi han như thế là đủ rồi . Bố cứ yên tâm dưỡng bệnh , chuyện công ty tôi sẽ lo đàng hoàng , bố không cần phải lo . À từ mai tôi sẽ tạm thời ở nhà , thi thoảng sẽ chăm sóc cho bố .
Em xin 500 like nhé.
Danh Sách Chương: