• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- thả tôi ra , ông là ai sao ông lại bắt tôi ?

Ông ta nhanh chóng bịt miệng Quế lại , lại lườm Quế .

- Sao mày ngu thế hả ? Ở cái khu đấy thì làm gì có xe taxi mà vẫy? Nếu không phải có người sai tao đến đấy để theo dõi nó thì mày nghĩ tao đứng ở đấy được à ? Mà số mày coi như xui rủi đi , yên đang lành mò mặt ra làm gì cho tao phải bắt.

Quế không thể nói chuyện được , tay cô đang bị trói chặt , ông ta cứ thế cầm tay Quế mà kéo đi .

Lúc này lão Đương vẫn đang nhìn Đông với vẻ mặt đắc trí, anh đã bắt đầu cảm thấy lo lắng rồi.

- sao? Có phải bắt đầu cảm thấy sợ rồi không ?

- ông dở trò gì ?

- có làm gì đâu , bắt người thích bắt thôi mà .

Ông ta vẫy tay một cái , lúc này từ trong bóng đêm có hai người kéo Quế ra ngoài . Quế bị đánh cho bất tỉnh , Đông vừa nhìn thấy đã lập tức muốn lao tới , thế nhưng lão ta nhanh hơn Đông , lão ta chĩa thẳng mũi súng vào đầu Quế .

- tính mạng nó... mày muốn liều sao ?

Lúc này tất cả anh em của Đông đều đồng loạt hướng mũi súng về phía lão Đương, lão ta chỉ cười .

- Bảo chúng nó bắn đi xem nào .Tao mà chết thì con ghệ mày cũng chẳng sống nổi.

Mắt Đông đỏ ngầu , hiện rõ những tia máu , anh nhìn lão ta rồi gầm gừ .

- mau thả cô ấy ra .

- điên à ? Dễ dàng như thế thì tao mất công làm gì ?

- Ông muốn gì ?

- muốn gì mày là người hiểu rõ nhất . Xem nào ,... 1 2 3 4 , bốn cái địa bàn mà mày đang nằm giữ chuyển giao hết lại cho tao .

- con người sống trên đời đừng có tham lam như thế.

- Tao cứ thích tham lam đấy thì đã làm sao ? Bây giờ mày chọn đi , một là tiền , là quyền , là địa vị , hai là nó .

Lúc này tất cả mọi quyết định đều đổ dồn lên người Đông . Anh em nhìn về phía anh , qua ánh mắt của họ Đông biết họ không muốn anh lựa chọn Quế . Mà cũng phải thôi , tất cả nguồn sống của họ đều dựa vào công việc chỗ anh mà .

Nhưng mà những thứ đấy lúc này không còn quan trọng đối với anh nữa , cho dù có phải đánh đổi tất cả anh cũng sẽ làm .

Anh gật đầu.

- được , chuyển giao hết lại cho ông.

Ông ta cười lớn .

- anh hùng khó qua ải mỹ nhân . Chẳng hiểu đứa con gái này nó có cái gì hấp dẫn mà khiến cho mày đánh đổi tất cả như vậy .

Tay Đông nắm chặt lại , ngày hôm nay anh lùi lại một bước , sau này ông ta đến cả mở miệng ra để nói hai từ hối hận sợ cũng còn khó . Quyết định của Đông cho dù có ai không hài lòng thì cũng không dám mở miệng ra nói nửa lời , anh trước giờ đối xử với các anh em vô cùng tốt , bất cứ ai gặp khó khăn chuyện gì anh cũng giúp đỡ hết mình . Thế nên lần này , họ lựa chọn nghe theo anh .

Lão ta lấy từ trong túi ra một đống giấy tờ rồi hất hàm.

- Mau lại đây ký vào đi , sau khi mày ký vào thì mày không còn bất cứ quyền hạn gì với những nơi mà tao đã ghi trong bản hợp đồng này nữa . Thu dọn đồ đạc và cút khỏi đó .

Đông nhận lấy bản hợp đồng đó , lúc này Quế tỉnh lại , cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra , cho đến khi Lão ta lại nói .

- kí vào mau lên , nếu mày còn chần chừ thì tính mạng của nó tao không đảm bảo đâu . Chỉ là mấy cái địa bàn hoạt động làm ăn thôi mà , sao mà bằng nó được đúng không ?

Lão ta cười mỉa , nếu là lão ta thì lão ta chắc chắn sẽ chọn những thứ liên quan đến vật chất . Làm gì có cái gì không phải dùng đến tiền đâu chứ , tình yêu cái con mẹ gì , lừa đảo hết . Kể ra thì lão ta cũng bất hạnh , chưa từng cảm nhận được tấm chân tình thì làm sao biết được nó giá trị đến mức nào .

Quế hiểu ra một phần câu chuyện , cô ú ớ ra hiệu cho Đông không được ký vào tờ giấy đó , thế nhưng mà anh vì muốn bảo vệ cô , anh không muốn cô phải chịu bất cứ tổn thương nào nên anh đã dứt khoát ký .

Anh giơ bản hợp đồng đó về phía lão ta.

- mỗi người một bước .

Người của lão ta nắm chặt lấy tay Quế để đi về phía trước , Đông cũng cầm bản hợp đồng đó đi về phía họ. Một tay anh giữ bản hợp đồng , tay còn lại anh đưa về phía Quế để đón lấy cô .

Lão ta vừa nhận được bản hợp đồng từ tay Đông thì đã lập tức mở ra xem , nhìn thấy chữ ký của đông trên đó mà cười như được mùa , tất nhiên rồi , đó là núi tiền cơ mà .

- hahaha , cuối cùng thì cũng có được mày rồi , bao nhiêu ngày tháng trông chờ .

Đông chẳng quan tâm gì đến lão nữa , lúc này anh chỉ muốn biết Quế có bị thương ở đâu hay không thôi .

Anh vội hỏi cô .

- em có làm sao không ?

- Em không sao.

- có bị thương ở đâu không ?

- em không làm sao cả anh đừng lo . Nhưng mà tại sao anh lại...

- không sao , trên đời này chẳng có thứ gì quan trọng hơn em cả . Cho dù có mất nhiều hơn nữa anh cũng sẽ bảo vệ em .

- anh Đông cẩn thận .

Tiếng hét này phát ra từ phía Hiệp, lão Đương đã chĩa mũi súng về phía Đông rồi bóp cò . Quế chẳng kịp suy nghĩ gì mà đỡ luôn viên đạn ấy cho Đông , chỉ nghe thấy tiếng súng nổ , sau đấy Quế từ từ rời khỏi vòng tay của anh ngã xuống đất .

Lúc này mới thực sự là một cuộc hỗn chiến xảy ra , tất cả người bên Đông đều đồng loạt nổ súng , một vài người cùng với Đông đưa Quế đến bệnh viện .

Viên đạn trúng vào lưng Quế , máu lúc này chảy nhiều lắm , anh chẳng biết làm thế nào chỉ có thể cởi áo của mình mà quấn lên vết thương ấy . Anh chưa bao giờ khóc cả , nhưng mà lần này nước mắt anh thực sự rơi rồi , tất cả sợ hãi , lo lắng , bất an đều dồn hết vào anh trong lúc này .

Anh nắm chặt lấy tay cô rồi nói trong nghẹn ngào .

- sao em ngốc nghếch như vậy chứ ? Sao em lại đỡ viên đạn cho anh . Em không được làm sao hết , anh không cho phép .

Anh không kìm được mà khóc như một đứa trẻ bên cạnh cô , ngay lúc này anh chỉ mong người bị thương là anh , thế nhưng lại không thể .

Đi được một đoạn đường thì chuyển Quế qua xe cấp cứu , tiếng còi xe nghe như xé lòng .

Lúc người ta đẩy Quế vào trong phòng cấp cứu rồi cản anh lại anh đã như phát điên lên , anh muốn vào trong đó với cô , cô làm sao có thể ở trong đó một mình mà chịu những cơn đau như thế được.

Bác sĩ biết anh đang không bình tĩnh nhưng vì lo lắng cho sự an toàn của bệnh nhân nên đã quát lớn .

- cậu một bệnh nhân chết ngay trước cửa phòng cấp cứu mới hài lòng hay sao ? Cậu có biết viên đạn có thể đã ghim vào phổi rồi không ? Cậu đang lo lắng cho cô ấy hay đang muốn giết chết cô ấy vậy , tỉnh táo lại đi .

Đông bị đẩy ra ngoài , cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt lại , anh như kẻ mất hồn đứng thẫn thờ ở đó .

Suốt mấy tiếng đồng hồ anh đều đứng im ở một vị trí , cho dù chẳng thể nào nhìn thấy Quế thì mắt anh cũng vẫn hướng về phía có cô .

Những hình ảnh của cô cứ liên tiếp trở về trong suy nghĩ của anh , anh sợ , sợ anh có thể mất đi cô mãi mãi . Lúc ấy anh phải sống thế nào đây ? Không thể được , chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra , nhất định sẽ khỏe mạnh, nhất định sẽ không làm sao cả . Anh nhận được điện thoại từ Hiệp .

- nói đi .

- bắt được lão rồi .

- nhốt lão vào .

- hay là giết chết lão luôn hả anh ?

- như thế thì nhẹ nhàng quá.

- Tình hình chị Quế sao rồi ?

- vẫn đang làm phẫu thuật .

- có tin gì anh báo cho em biết nha .

Đông không nói gì mà tắt máy luôn , tâm trạng của anh lúc này đang rất tệ . Nếu bây giờ mà lão Đương đang đứng ở trước mặt anh anh có thể sẽ phanh thây lão ta thành trăm mảnh lắm .

Chỉ có duy nhất một mình anh đứng trước cửa phòng cấp cứu , lại càng thương cho số phận của Quế . Người đàn bà ấy rốt cuộc có phải là mẹ của Quế không vậy ? Một người mẹ sao có thể tàn nhẫn với con mình , để đến bây giờ khi Quế Mong Manh đứng giữa sự sống và cái chết Đông cũng không muốn gọi cho bà ta .

Sau này cũng chỉ cần có anh và bé Mai là người thân của Quế thôi, không cần bất cứ một ai khác . Càng nghĩ anh còn tự trách mình , nếu anh cẩn thận hơn một chút thì có lẽ cô đã không bị thương rồi .

Đã lâu như vậy rồi mà sao vẫn không thấy bác sĩ ra ngoài , anh còn đang định đi hỏi thì cánh cửa phòng cấp cứu bất chợt mở ra , hai người y tá cứ thế mà vội vã chạy ra ngoài , Đông vội vàng kéo tay một người lại.

- Có chuyện gì vậy ? Ở trong đó xảy ra chuyện gì rồi ?

- bệnh nhân mất máu quá nhiều , bây giờ bệnh viện lại đang hết máu , tình hình rất nguy kịch .

- cô ấy thuộc nhóm máu gì ? Tôi có thể truyền máu cho cô ấy .

- nhóm máu hiếm , máu Rh+ .

Đông chẳng suy nghĩ được gì , anh cứ như thế chạy ra bên ngoài sân bệnh viện , lúc này anh gần như mất đi tất cả lý trí , gặp người nào anh cũng kéo tay họ lại rồi hỏi họ thuộc nhóm máu gì . Nhưng đáp lại anh chỉ là những cái lắc đầu . Có người còn chẳng gần lại mà buông tiếng chửi rủa anh , cho anh là đồ thần kinh . Không sao cả , chỉ cần có một chút hi vọng thôi , chỉ cần như thế thôi anh có thể làm tất cả .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK