• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



- Đông.

Anh nghe có tiếng gọi liền quay lại , nhìn thấy bố mình đang đi tới.

- Bố tìm con có chuyện gì không ?

- Lát nữa ngồi ăn cơm chung nhá.

- con bận rồi .

- coi như nể mặt bố một chút .

Nếu là bình thường thì cho dù bố anh có nói như vậy anh cũng sẽ không ở lại , nhưng mà ông ấy đang ốm , anh lại không muốn ông ấy phải suy nghĩ , thế nên anh đành phải đi vào bên trong ăn cơm cùng với mấy kẻ mà anh vừa nhìn đã không ưa mắt .

Lão già đó vừa nhìn thấy anh đã kháy khịa.

- Trời ơi , cuối cùng cũng được gặp cậu .

- gặp tôi làm gì ?

- Nghe nói cậu rất tài giỏi nên tôi muốn được diện kiến thôi.

- giỏi làm sao bằng mấy người được .

- cậu có vẻ thích cái kiểu nói chuyện không nể nang người khác nhỉ ?

- ông quá khen rồi.

- cậu...

Thấy mọi thứ đang bắt đầu căng thẳng dần nên ông Hùng đành phải lên tiếng cắt ngang .

- mọi người đừng lời qua tiếng lại tránh chuyện không hay . Hôm nay chúng ta gặp nhau là để bàn chuyện khác cơ mà.

Nghĩ đến đại cục nên lão già đó cũng không nói thêm gì , lại niềm nở.

- Không có chuyện gì đâu , tôi với cậu Đông đây chỉ là đang chào hỏi nhau một chút thôi .

Ai mà không biết lão già này có mối quan hệ mật thiết với lão già bên tập đoàn apota chứ . Vì lần này Đông hợp tác thành công với công ty Hải Hà nên bọn chúng ức chế cũng là chuyện đương nhiên . Thay vì muốn đe dọa anh thì nên cảm thấy tiếc nuối vì đã mất đi một đối tác làm ăn lớn , chỉ sợ không có tiền , không có năng lực thôi , còn chuyện hợp tác với ai mà không được .

Con trai nhà đó nãy giờ cứ nhìn Đông , mà nào có dám nhìn thẳng đâu , cứ nhìn trộm hoài . Đông quay lại nhìn thẳng vào mặt cậu ta , ngay lập tức quay mặt đi tránh ánh mắt ấy của anh . Hậu nhân thế này là không được rồi , không có một chút tương lai nào.

Ăn cơm nói chuyện một lát thì cậu ta xin phép ra ngoài , cũng chẳng có ai phản ứng gì.

Phải ngồi đối diện với Đông trong một căn phòng khiến cho cậu ta gần như muốn ngạt thở , áp lực kinh khủng . Nếu không mau chóng ra ngoài hít lấy một ngụm khí trời chắc sẽ ngất ngay tại chỗ mất .

Liên hôn cái quái gì chứ , nhìn mặt Hà cậu ta thấy cũng xinh xắn thật đấy , nhưng mà làm sao bằng những bông hoa hương đồng gió nội ngoài kia , chỉ cần thích là có thể đưa tay với vào lòng cơ số người .

Đang miên man suy nghĩ thì cậu ta nhìn thấy Quế , dáng người mảnh khảnh thấp thoáng phía sau nhà khiến cho cậu ta tự nhiên cảm thấy tò mò , thôi thúc từng bước chân đi đến chỗ Quế .

- này .

Cậu ta gọi Quế , dù Quế chẳng biết gọi ai nhưng nghe thấy có tiếng Quế vẫn quay lại nhìn , thì ra là vị khách ngày hôm nay.

- Cậu gọi tôi có chuyện gì sao ? Hay là cậu muốn lấy cái gì ?

Cậu ta nhìn Quế từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ dưới lên trên , Quế có cảm giác cái mắt của cậu ta mất lịch sự vô cùng , nhưng mà vì cậu ta là khách nên Quế cũng không nói gì .

- Nếu không có chuyện gì thì tôi đi làm việc của tôi.

- đứng lại một chút . Chị tên gì ?

- Tôi tên Quế.

- nghe cái tên quê mùa chết đi được . Mà nghe nói Quế ăn cay lắm đúng không ? Không biết chị thế nào ? Có ngọt hơn cái tên không ?

Cậu ta hỏi câu đấy ánh mắt liếc liếc rồi thêm cái nụ cười sở khanh kia nữa , nếu như cậu ta không phải khách nhà này cô dám lấy dép phang vào mặt cậu ta lắm đấy .

- Sao chị không nói gì ? Khinh thường tôi à ?

- nếu cậu hỏi nghiêm túc thì tôi sẽ trả lời , hoặc cậu có việc gì muốn tôi làm thì tôi sẽ làm.

- tất cả mọi việc sao ?

- trong khả năng của tôi .

- Tự nhiên tôi cảm thấy hơi lạnh trong người , chị giúp tôi làm ấm có được không ? Tất nhiên là tôi sẽ trả tiền công đầy đủ.

- cậu nghĩ một mình cậu có tiền sao ?

- cái gì ? Một đứa giúp việc chẳng lẽ lại nhiều tiền hơn tôi ?

- Cô ấy không có nhưng còn tôi thì khác.

Cậu ta giật mình quay lại khi nghe thấy có tiếng nói , càng giật mình hơn nữa khi nhìn thấy Đông .

Ranh con , lại ngang nhiên dám trêu chọc người của anh , muốn chết rồi.

Tự nhiên anh cảm thấy trong lòng bồn chồn không yên nên mới đi ra ngoài , đúng là có chuyện thật .

- cậu có bao nhiêu tiền ? Cả bố cậu nữa ? Có tất cả bao nhiêu ?

- chuyện này... hình như là anh đang hiểu lầm rồi . Em chỉ đang nói chuyện bình thường với chị ấy thôi . Thấy chị ấy vui tính nên em có nói đùa một chút.

Rồi cậu ta nhìn Quế bằng ánh mắt năn nỉ ,cầu xin.

- phải không chị ? Em nói đúng không ?

Quế không muốn làm lớn chuyện nên cũng gật đầu.

- ừ.

Đông biết thừa là Quế đang nói dối , cũng muốn đấm cho tên này một trận nhưng Quế ngay lập tức giữ tay Đông , lại nói với cậu ta .

- chắc mọi người đang tìm cậu đấy , cậu mau vào bên trong đi .

Quế vừa nói dứt câu là cậu ta đã cúi đầu chào Đông liên tục rồi chạy vào trong nhà , nếu còn không nhanh thì không biết mặt cậu ta sẽ in bao nhiêu vết tay . Đông lại nhìn Quế đầy lo lắng.

- thằng đó nó đã làm gì cô chưa ?

- chưa.

- Sao nhìn thấy nó không tránh đi mà còn đứng nói chuyện với nó.

- cậu ta chưa có làm gì mà.

- để đến lúc nó làm gì rồi thì sao ?

- tôi tự biết bảo vệ mình.

- giống như những ngày tháng sống cạnh thằng khốn đó à ?

Đông nổi giận , chỉ cần nghĩ đến những tổn thương mà Quế đã phải trải qua là Đông lại cảm khó chịu vô cùng .

- Tôi thực sự có thể bảo vệ được mình , ai cũng có cuộc sống của riêng , chẳng ai bảo vệ ai được mãi .

- cô nhất định phải vạch rõ ranh giới giữa cô với tôi đến mức này hay sao ?

- vốn dĩ đã là như vậy rồi .

Quế muốn rõ ràng tất cả mọi thứ , không muốn người khác nhìn ngó , càng không muốn bản thân mình có những suy nghĩ lệch lạc . Đông lại không muốn như vậy , chẳng nói chẳng rằng mà trực tiếp bế Quế lên phòng , Quế cũng chẳng dám kêu , cô sợ ai đó sẽ nhìn thấy rồi lại hiểu lầm.

Cánh cửa phòng đóng chặt lại , ánh mắt Đông lúc này hằn rõ những vệt đỏ . Quế chẳng tỏ ra một chút nào sợ hãi , sao anh cứ có cảm giác giống như một món đồ chơi của cô thế này , cứ thế mặc sức mà đá qua đá lại .

Anh chỉ muốn đưa Quế ngay lập tức tránh xa khỏi tầm mắt của anh , nhưng anh lại chẳng thể nào làm được .

Quế từ lâu đã nhận ra cô càng tìm cách tránh né Đông thì anh càng muốn kéo cô lại gần , khi cô để mặc tất cả thì Đông cũng thế , anh chẳng khác nào một con hổ dữ , càng cố gắng bỏ chạy càng khơi dậy bản tính muốn săn bắt.

- tôi thấy đau đầu, cô xoa đầu cho tôi đi.

Anh đành chịu thua thôi chứ biết sao giờ, ép cô làm thứ gì đó là điều anh không muốn, khiến cô phải tổn thương lại càng không.

Từng ngón tay di chuyển nhẹ nhàng trên tóc anh, chỉ những giây phút này anh mới thấy được thoải mái. Thời gian này anh thường xuyên mất ngủ, vì mỗi khi nhắm mắt anh đều nằm mơ thấy ác mộng. Muốn cô ở bên cạnh anh lắm ,nhưng mà còn bé Mai, con bé tạm thời vẫn chưa thể ngủ một mình được.

Ở gần anh thế này thật khiến cho cô không thể không có vài suy nghĩ đi lạc. Anh là ân nhân của hai mẹ con cô, nếu không có anh thì cuộc sống của hai mẹ con sẽ mãi mãi chỉ như địa ngục .

Anh bỗng nhiên hỏi.

- cô ghét tôi đến vậy sao?

Cô có chút ngập ngừng.

- sao anh lại ...hỏi như vậy?

- vì cô lúc nào cũng muốn tạo khoảng cách với tôi.

- chẳng lẽ chúng ta không nên có khoảng cách? Anh với tôi ngay từ đầu đã thuộc hai thế giới khác nhau rồi .

Cô nói cũng phải, anh thuộc bóng đêm còn cô đứng về nơi có ánh sáng .Một kẻ như anh sao cùng thế giới với cô được.

Anh đứng dậy, lại đi về phía cửa sổ, vừa rút điếu thuốc chưa kịp hút cô đã giữ lấy.

- anh đừng hút thuốc nữa, không tốt đâu. Không khí trong phòng lại kín thế này .

Đáy mắt anh hiện rõ những kinh ngạc, từ trước đến giờ chưa một người nào dám làm như thế cả, vậy mà cô lại không biết sợ .

- trả thuốc cho tôi.

Anh nhìn cô chăm chú, vốn dĩ là muốn doạ cô một chút thôi, nhưng mà hình như cô chẳng để tâm đến thì phải.

- tôi xuống dưới xem mọi người ăn xong chưa để còn dọn dẹp.

- để Nhi làm.

- không được.

- sao không được.

Quế quay lại, trong câu nói mang theo một chút trách móc.

- anh đừng đối xử với cô bé đó như vậy. Ở nhà người ta là công chúa, giờ thành giúp việc thế này anh không thấy tội nghiệp sao ?

- không. Tôi trả tiền cho cô ta chứ không phải đến để làm không.

- hai người cũng không phải mối quan hệ chủ tớ đơn thuần, anh cũng nên nhẹ nhàng với cô ấy chứ.

Không phải mối quan hệ đơn thuần ? Cô đang nghĩ cái gì vậy? Anh chỉ có cái mối quan hệ khác thường ấy với duy nhất một mình cô thôi, không phải một ai khác.

Kéo cô lại gần mình một chút, khoảng cách ngắn lắm, chỉ vài cm thôi nên từ nhịp đập tim đến hơi thở của đối phương đều có thể cảm nhận rõ ràng. Anh khẽ thì thầm.

- cô đã nghe chuyện gì ở đâu? Đang tự mình suy diễn cái gì?

Hai má cô bắt đầu ửng đỏ. Với khoảng cách gần thế này thực sự là có hơi...

- sao không trả lời? Cô nghĩ tôi đưa cô ta về đây để mua vui hay cô nghĩ tôi thích cô ta?

Quế bước lùi lại một bước thì anh tiến về phía cô một bước, cô đành phải lấy tay đẩy anh ra xa.

- Thực ra cũng không cần phải đứng gần như vậy, anh nói tôi vẫn có thể nghe rõ mà .

- nhưng mắt tôi hình như kém rồi, không thể nhìn rõ cô.

Chỉ một cái kéo tay thôi là Quế đã nằm gọn trong lòng anh. Bây giờ tất cả mọi thứ đều đã qua rồi , cô gái bé nhỏ này không phải chịu hành hạ từ những kẻ mà cô đã từng coi là người thân nữa . Anh sẽ không hứa cho cô một cuộc sống hạnh phúc nhất , nhưng anh chắc chắn sẽ bảo vệ cô , sẽ dành cho cô những thứ mà anh có .

Anh bỗng giật mình với những suy nghĩ của bản thân . Là anh đã yêu cô rồi sao ?

Lúc này có tiếng chuông điện thoại kêu, là Hà gọi Quế, cô lấy điện thoại nghe rồi vội đi xuống để lại Đông với biết bao suy nghĩ ngổn ngang trong đầu .

Đã từ rất lâu rồi anh mới có lại được cảm giác yêu thương , có một chút lo lắng , lại thêm một chút sợ hãi , vết thương năm ấy khó khăn lắm mới lành lại được , rốt cuộc thứ tình cảnh này liệu có đi về đâu không ? Cô sẽ đáp lại tình cảm của anh chứ ? Hay cô cũng sẽ như người phụ nữ ấy , rời bỏ anh vào cái thời điểm anh cảm thấy hạnh phúc nhất .

Chẳng biết phải nói chuyện này với ai , nghĩ thế nào anh lại lấy điện thoại gọi cho Quân . Tâm trạng của Quân lúc này đã ổn định lại , thấy số điện thoại của Đông liền nghe .

- Anh gọi em có chuyện gì sao ?.

- Đúng là có chuyện.

- Nếu muốn nhờ em tư vấn tình cảm thì phải hậu đãi.

Đông hơi ngạc nhiên.

- sao cậu biết tôi muốn hỏi về chuyện này ?

- Em đoán thôi. Thế chị dâu không thích anh à ?

- ai nói với cậu là cô ấy không thích tôi ?

- vậy chứ thế nào ?

- là chưa thích thôi.

- Vậy bao giờ ?

- sao tôi biết được .

- thật không ngờ anh lại có những giây phút đáng yêu như thế này.

Quân cười lớn , bị một thằng nhóc cười vào mặt như thế tiền Đông hơi xấu hổ , anh ngay lập tức tắt máy . Thằng nhóc ấy còn không tha cho anh , gửi tiếp một tin nhắn.

- muốn biết người ta có thích mình hay không thì một là bơ người ta đi , hai là làm cho người ta ghen . Anh càng đến gần chị ấy thì chị ấy càng cách xa anh , khi anh cách xa chị ấy thì chị ấy sẽ tìm cách lại gần anh nếu như thực sự có tình cảm .

Ba mươi mấy tuổi đầu mà lại nhờ một thằng nhóc mặt còn búng ra sữa tư vấn chuyện tình cảm , thế này không xấu hổ thì còn cái gì khác nữa . Nhưng mà cũng không hẳn là sai , thứ tình cảm này giống như một nắm cát vậy , càng nắm chặt thì càng không thể giữ .

Quế dọn dẹp tất cả mọi thứ còn Nhi đi gọt hoa quả , lần này quay trở về Quế đề phòng tất cả mọi thứ xung quanh chỉ trừ Đông , kể cả Nhi cũng vậy , cô cảm thấy có cái gì đó lạ lắm , như là một giác quan .

Nhi mang hoa quả lên cho khách ăn xong thì đi xuống bếp lại gần phía Quế .

- chị có sao không ?

- chị không sao. Sao em lại hỏi như vậy ?

- Có phải anh ấy bắt chị lên đây không ?

- em nói ai cơ?

- anh Đông.

- không có chuyện ấy.

- vậy tại sao chị về quê với chồng rồi mà lại quay trở lại đây ?

Nếu là trước đây Quế sẽ trải lòng nói hết cho Nhi nghe , nhưng mà sau bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy cô không còn muốn tin vào người khác nữa . Tại sao họ biết chỗ bé Mai học mà đến bắt con bé ? Chẳng lẽ tất cả đều là sự trùng hợp ngẫu nhiên ?

- chị đang nghĩ gì vậy ?

- Không có gì đâu . Thôi để chị rửa nốt chỗ bát này , em cứ về phòng nghỉ đi .

Ở trong phòng Đông chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại , anh đang chờ một cuộc gọi , cuối cùng thì điện thoại cũng sáng màn hình.

- alo , sao rồi ?

- đúng như anh dự đoán , tất cả mọi thứ không phải là ngẫu nhiên.

- là cô ta đúng không ?

- không phải.

- Vậy là ai ?

- Anh đoán xem ?

- ngoài mẹ con cô ta ra ra thì còn có ai được ?

Đông trầm ngâm một lát rồi nhướn mày.

- chẳng lẽ ?

- Anh đoán đúng rồi đấy.

- ngạc nhiên thật.

- Bây giờ anh tính thế nào ?

- cứ để đó chơi đùa một chút , không cần vội.

- nhưng mà để cô ta ở bên cạnh chị Quế như vậy em cảm thấy không yên tâm . Lỡ cô ta nói những thứ không hay.

- Vậy thì cắt lưỡi thôi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK