• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26 +27

Quế không hề biết là lão Tiến với Nhi đang ở trong ngôi nhà này , thứ mà Đông đã muốn giấu thì người khác không thể biết được .

Từ trong nhà kho có một lối đi bí mật xuống dưới tầng hầm , Nhi đang nằm điều trị còn lão Tiến thì bị nhốt vào một phòng riêng biệt .

Đông đi xuống đó , lúc này bác sĩ đang tiêm thuốc cho cô ta , nhìn thấy Đông ông ấy giật mình đến mức rơi cả kim tiêm xuống dưới đất , giọng nói cũng run rẩy theo.

- cậu... cậu Đông .

Đông nhìn kim tiêm thuốc dưới đất rồi hỏi .

- là thuốc giảm đau sao?

- vâng.

- Cũng đâu phải thuốc độc , ông hoảng hốt cái gì ?

- cậu Hiệp có dặn là không được truyền thuốc giảm đau cho cô ta nên là tôi...

- không sao, cứ chữa trị cho cô ta thật tốt , cho cô ta thật khỏe mạnh , như vậy cô ta mới diễn tiếp vai của mình được chứ.

- là sao ạ ?

- ông có vấn đề về nghe hiểu à ?

- À không nhưng mà tôi không hiểu ý cậu lắm . Là bây giờ chăm sóc cho cô ta thật tốt đúng không ?

- đúng rồi , để cô ta lành vết thương càng sớm càng tốt.

- Tôi biết rồi .

Suy nghĩ của con người sẽ thay đổi theo từng thời điểm , mỗi lúc mỗi khác . Cũng giống như quyết định của Đông , vốn dĩ anh định để cô ta biến mất khỏi thế giới này mãi mãi , nhưng mà nghĩ đến Quế anh lại không thể ra tay được . Anh cảm thấy sợ, sợ một ngày Quế biết được tất cả mọi chuyện , liệu lúc ấy cô có còn thoải mái mà ở bên anh nữa không ?

Thời gian này là thời gian tốt nhất để anh có thể ở bên cạnh chăm sóc cho cô , biết đâu khoảng thời gian sau này lại chẳng thể như hiện tại , ai có thể biết trước được điều gì .

Hai mẹ con Quế đang ngồi trong phòng nói chuyện với nhau , bé Mai bỗng nhiên hỏi.

- Mẹ ơi chú Đông thích mẹ à ?

Quế nghe con hỏi như thế thì giật mình , vội vàng đưa tay bịt miệng con lại.

- đừng có nói linh tinh , chú ấy mà nghe được không hay đâu .

- con hỏi thật mà .

- Trẻ con đừng có hỏi mấy chuyện này.

- vâng.

Tuy con bé nói như vậy với Quế nhưng nó vẫn cảm thấy rất tò mò , thế rồi nhân lúc Quế không để ý nó lén lút đi tìm Đông.

Đông vừa bước ra khỏi nhà kho nhìn thấy con bé thì vội cản nó lại không cho nó đi thêm nữa , nơi này vốn dĩ chứa rất nhiều thứ đen tối , anh cảm thấy con bé không nên đến những chỗ này thì tốt hơn.

- con đi đâu vậy ?

- con đi tìm chú mà.

- có chuyện gì sao ? Hay là mẹ con xảy ra chuyện gì ?

- chú rất quan tâm đến mẹ con đúng không ?

- ừ .

- vậy con hỏi chú một câu nhé .

- con hỏi đi.

- nhưng mà chú phải trả lời thật .

- được rồi.

- chú hứa đi.

- ừ , chú hứa . Bây giờ nói được chưa nào ?

- chú thích mẹ con đúng không ?

- chuyện này...

- chú trả lời đi , con sẽ không nói cho mẹ con biết đâu .

Đông ngồi xuống trước mặt con bé , anh nhìn con bé bằng ánh mắt chân thành.

- vậy con giữ bí mật này giúp cho chú nha . Thực là chú rất thích mẹ con . Mà không phải thích , chú yêu mẹ con rồi .

Con bé tuy mới có 7 tuổi nhưng từ nhỏ nó đã sống trong áp lực từ Bà nội với bố nó , nó cũng biết mẹ nó đã khổ sở ra sao trong suốt quãng thời gian qua . Trải qua chuyện nó bị chính bố nó bắt cóc rồi đánh đập hành hạ nó càng muốn mẹ nó tìm được hạnh phúc mới , nhìn thấy Đông quan tâm mẹ nói như vậy nên nó mới hỏi Đông là có thích mẹ nó không .

Con bé cũng nhìn Đông bằng ánh mắt chân thành thêm một chút hy vọng.

- Chú nói chú thích mẹ con vậy chú có thể bảo vệ mẹ con được không ? Chú có dám hứa là sau này sẽ không giống như bố con , sẽ yêu thương mẹ con thật nhiều không ?

Đông nắm lấy tay con bé.

- chú sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo vệ hai mẹ con con . Con đừng lo , chú yêu thương mẹ con thì chú cũng sẽ yêu thương con , sẽ coi con như con gái của chú .

Con bé cảm thấy rất tin tưởng Đông , sao nó có thể không tin tưởng được khi Đông đã chăm sóc rồi cứ nó biết bao nhiêu lần . Lần đầu tiên là Đông đưa tiền để mẹ nó đóng viện phí cho nó , rồi Đông cứu nó tự tay người bố độc ác . Suy nghĩ non nớt của một đứa trẻ chính là người nào đối xử tốt với nó thì nó sẽ muốn ở bên cạnh người đó , vì chỉ có người đó mới đem lại cho nó cảm giác an toàn .

Rồi bỗng nhiên khuôn mặt Đông trở nên buồn thảm , con bé nhìn thấy Đông như vậy thì hơi lo lắng .

- chú làm sao thế ? Có chuyện gì xảy ra hả chú ?

- chú có tình cảm với mẹ con nhưng mà mẹ con thì ngược lại.

- là sao ạ ?

- là mẹ Quế không có thích chú đâu.

- sao mẹ lại không thích chú được , chú tốt như vậy mà .

- Lúc nào mẹ Quế cũng giữ khoảng cách với chú hết á.

- thật như vậy ư ?

Đông gật đầu , mặt anh lúc này lại buồn hơn vừa nãy một chút . Thi thoảng lén nhìn con bé , trông cái vẻ mặt suy tư của nó kìa , nhìn đáng yêu vô cùng , cứ như bà cụ non ấy . Rồi con bé bỗng nhiên hỏi.

- có phải là con ở đây nên khiến cho chú với mẹ con không có cơ hội gần nhau không ?

Câu hỏi của con bé khiến cho Đông hơi ngạc nhiên , con bé còn nhỏ như vậy mà có thể nghĩ ra chuyện này rồi . Tuy đó cũng là một phần nguyên do nhưng mà nó không phải là vấn đề chính , thế nên Đông phủ nhận .

- không phải như thế đâu . Chắc có lẽ chú chưa mang lại cảm giác an toàn cho mẹ con nên mẹ con mới chưa đón nhận tình cảm của chú . Không biết con có thể giúp chú được không ?

- giúp gì ạ ?

- giúp chú rút ngắn lại con đường bước vào trái tim mẹ con .

Con bé hơi ngơ ngác vì nó chưa hiểu nghĩa trong câu nói của Đông , nó hỏi lại .

- Chú nói rõ ra được không?

Đông ghé sát vào tai con bé thì thầm . Thế là có được đồng minh rồi . Con bé nghe Đông nói xong thì thích thú lắm , nhưng mà nó vẫn còn chưa đi ngay , vẫn còn đứng lại kì kèo một chút.

- nhưng mà làm xong việc chú phải thưởng cho con một quả bóng bay đấy.

- Con muốn bao nhiêu cũng được hết.

- Vậy thì 10 quả nhé.

- chú sẽ cho người thổi bóng để hết cả phòng của con luôn.

- thật sao ạ ?

- Thật mà , chú chưa từng nuốt lời hứa của mình.

Con bé yên tâm rời khỏi , nhìn theo bóng dáng của con bé có thể nhìn thấy cả dáng vẻ của Quế ở trong đó , hai mẹ con thực sự rất giống nhau , đều vô cùng đáng yêu .

Buổi tối vốn dĩ là Quế định ngủ với con bé , nhưng mà con bé lại ôm gối sang phòng khác , thấy hành động lạ lẫm của con Quế liền hỏi.

- sao con không ngủ trong phòng với mẹ mà đi đâu . Ở đây lạ nhà ngủ làm sao .

- con lớn rồi con muốn ngủ một mình .

- con mới có 7 tuổi đã lớn đâu , mà cho dù con có lớn hơn nữa thì ngủ với mẹ cũng là bình thường mà .

- Con muốn tự lập.

- Con bé này hôm nay làm sao thế ? Lại đây mẹ yêu nào.

- Mẹ đang bị thương ở tay con ngủ hay gác chân lắm , lỡ chạm vào vết thương của mẹ thì làm sao.

- mẹ sẽ chú ý.

- Nhưng mà con ngủ say con không biết con sẽ làm gì đâu.

- mẹ bảo không sao là không sao.

- con muốn tập ngủ một mình , thôi con đi ngủ đây , chúc mẹ ngủ ngon .

Con bé trước khi ra khỏi phòng còn hôn gió với Quế một cái . Chẳng hiểu con mình tại sao tự nhiên lại muốn ngủ riêng Quế lo lắng chẳng ngủ được . Cô còn lén lút sang phòng con bé để xem con bé có ngủ được không , thấy con ngủ say Quế yên tâm hơn một chút rồi trở lại phòng . Lúc về quay về phòng thì Đông đang ngồi ở đó đợi .

- Anh chưa ngủ sao ?

- Anh đợi em.

- đợi tôi ? Đợi tôi làm gì ?

- hỏi xem em muốn ăn gì nữa không.

- thực sự hôm nay đã ăn quá nhiều rồi . Hơn nữa anh cũng không cần...

- cũng không cần quan tâm đến em nhiều đúng không ? Em muốn nói vậy chứ gì ?

Quế gật đầu , Đông hơi chau mày .

- Nhưng anh muốn quan tâm đến em .

Dạo gần đây Đông cứ hay nói mấy lời ngọt ngào , cho dù Quế đã cố gắng quên đi nhưng nó vẫn cứ loanh quanh trong đầu . Lần này cô không thể nhịn được nữa , cứ thế này cô sợ mình sẽ vượt qua giới hạn mất.

- anh có thể đừng quá quan tâm đến tôi được không ? Cũng đừng nói mấy lời ngọt ngào với tôi.

- Cho anh lý do.

- tôi không muốn.

- không muốn chuyện gì ? Là không muốn đến gần anh hay không muốn anh đến gần em ?

- cả hai.

Đông hơi giận , anh đến gần cô hơn một chút , ép cô nhìn thẳng vào mắt anh .

- em muốn chọc giận anh đúng không ?

Quế hơi tránh ánh mắt của Đông .

- không phải như thế , nhưng mà tôi...

- em nghe cho rõ đây , anh quan tâm đến em là do anh muốn như thế , là vì anh có tình cảm với em.

Nghe đến đây Quế ngạc nhiên đến mức cứ thế nhìn Đông chăm chú , mãi mới có thể thốt ra được câu hỏi.

- Anh vừa mới nói gì ?

- anh muốn nói là anh...

Đông bỗng nhiên dừng lại . Tỏ tình như thế này có phải là quá thô thiển không nhỉ ? Liệu Quế có đồng ý không hay sẽ đạp anh ra khỏi phòng ? Anh còn đang chìm trong suy nghĩ của mình thì Quế đã tự mình lùi lại rồi giữ với anh một khoảng cách .

Đến lúc suy nghĩ xong xuôi cũng là lúc anh chủ động đến gần Quế hơn , cô muốn chạy khỏi anh ư , anh tất nhiên là sẽ không cho phép rồi .

- anh đừng đến gần tôi quá.

- không được , đứng xa em anh sợ mình sẽ không bảo vệ được em.

- những tôi đã nói là tôi không cần anh bảo vệ rồi mà .

- anh không bảo vệ em em sẽ bị người ta làm hại . Bao nhiêu chuyện xảy ra chẳng lẽ em vẫn chưa nhận ra được sự quan trọng của anh hay sao ? Anh thực ra cũng rất có giá trị đấy chứ , nếu như em chịu khó nhìn chắc chắn sẽ nhìn ra mà.

Cái này còn phải chịu khó nhìn hay sao ? Rõ ràng là Đông vô cùng tốt , người như Đông thì không thể dùng hai từ giá trị để miêu tả được .

Thấy mọi thứ cứ loanh quanh không đi được đến đâu , rồi lại nghĩ đến mấy câu nói của Hiệp thế nên Đông quyết định làm liều , anh đột ngột nắm lấy tay Quế , ánh mắt nhìn Quế cũng chan chứa tình cảm , ấy thế mà sự nghiêm túc này của anh lại dọa cho Quế sợ.

- Có phải anh sắp nói ra chuyện gì đấy nguy hiểm lắm không ?

- nhìn biểu cảm này của anh vẫn chưa đúng à ?

- Nhưng mà anh định nói chuyện gì mới được .

- Anh định nói là anh yêu em.

Lời đã nói ra rồi thì không thể rút lại được , lẽ ra phải lãng mạn hơn chứ , ít nhất thì cũng phải văn chương được vài câu , đằng này ...

Nếu có bị từ chối thì cũng là anh ế bằng chính thực lực của mình rồi , thật không thể tin được.

Người không thể tin được phải là Quế mới đúng . Anh vừa mới nói chuyện gì thế ? Anh nói anh yêu cô sao ? Chuyện này không thể nào .

Ánh mắt Quế thể hiện rõ sự hoang mang , dù sao thì cũng đã nói ra rồi , đâm lao thì phải theo lao thôi . Thế rồi Đông lại tiếp tục nói .

- Những lời anh vừa nói là hoàn toàn nghiêm túc . Anh cứ nghĩ là chỉ cần anh hành động là em sẽ nhận ra tình cảm của anh , ấy thế mà lúc nào em cũng tìm cách tránh xa anh là sao . Hay là anh không đủ tốt , ở bên cạnh anh em vẫn thấy không an toàn ?

Quế chẳng biết phải trả lời Đông thế nào , cô càng im lặng Đông càng sốt ruột .

- Sao em không nói gì ? Em cần thời gian suy nghĩ thì anh sẽ để em suy nghĩ , nhưng mà em đừng vội từ chối có được không ?

Lúc này Quế nhìn Đông rất nghiêm túc .

- Anh nói là anh thích tôi đúng không ?

- không , là yêu mới đúng.

- anh có biết thế nào là tình yêu không ?

- anh không biết định nghĩa chính xác của tình yêu là gì . Anh chỉ biết là mỗi lần xa em anh cảm thấy rất nhớ , khi em gặp chuyện gì đó không vui anh cũng sẽ không vui nổi . Em bị ai đó làm tổn thương anh cảm thấy rất giận dữ , ngay lập tức muốn che chở cho em . Tất cả mọi suy nghĩ của anh , mọi hành động của anh đều cứ như thế mà hướng về em . Em có biết không , anh muốn em ở mãi trong trái tim anh , sẽ không vì bất cứ lý do gì mà rời đi.

Từng lời nói của Đông , ánh mắt anh nhìn cô , cô có thể cảm nhận được biết bao nhiêu chân thành ở trong đó , chỉ là cô không dám thừa nhận , không dám nghĩ tất cả đều là sự thật .

- Chắc chắn là anh nhầm lẫn rồi , tôi với anh ở hai thế giới khác nhau , vốn dĩ là tôi không hề xứng đáng với anh . Chuyện này không thể xảy ra được.

Đông nắm tay Quế chặt hơn một chút , anh biết những chuyện trong quá khứ của cô không dễ dàng gì có thể phai mờ được , cô cũng chẳng thể tin hoàn toàn vào bất cứ một ai kể cả anh , nhưng mà anh vẫn muốn thử .

- em không cần phải cho anh câu trả lời ngay bây giờ . Em chỉ cần biết là anh luôn đứng ở phía sau em , bất cứ khi nào em quay lại cũng đều có thể nhìn thấy anh . Chỉ cần như vậy là được rồi . Hoặc em xem anh như một loại thuốc đi cũng được , để anh dần dần chữa khỏi những vết cắt trong trái tim em .

Lúc này ở bên ngoài có ba người nhiều chuyện đang nghe lén , Hiệp thì thầm.

- tỏ tình rồi , tỏ tình rồi...

Quân vội hỏi .

- chị ấy đã đồng ý chưa ?

- chưa thấy trả lời.

Bé Mai cũng nói.

- mẹ con chắc chưa đồng ý đâu.

- sao con biết .

- Tất nhiên là con biết rồi .

Hiệp với Quân xoa đầu con bé , sợ Đông phát hiện nên cả ba kéo nhau vào trong phòng của Hiệp . Lúc này Quân mới dám nói to.

- Đúng là tình yêu khiến cho con người ta thay đổi . Từ một người đàn ông sắt đá bây giờ lại giống như một cây kẹo bông vậy. Lúc trước nhìn ánh mắt của anh ấy đã thấy lạnh hết cả người rồi , bây giờ lại có thể nhìn người khác bằng ánh mắt ấm áp đến mức muốn tan chảy .

Rồi Quân lại hỏi bé Mai.

- con có thích chú Đông không ? Sau này chú ấy có thể trở thành bố của con đấy.

Con bé chẳng suy nghĩ gì mà trả lời luôn .

- còn thích chú ấy.

Cả Hiệp với Quân đều cảm thấy rất yên tâm . Chuyện tình cảm mà chỉ cần có bất cứ một người nào phản đối là đều sẽ không mang lại may mắn , còn bé đồng ý có nghĩa là mối lương duyên ấy đã có một khởi đầu tốt đẹp rồi .

Người nào đó sau khi tỏ tình xong vẫn lì mặt ở lại trong phòng mà không chịu ra ngoài , cho dù chủ nhân căn phòng ấy đã lên tiếng.

- Tôi thấy cũng muộn rồi , mai anh có phải đi làm không ? Hay là về nghỉ ngơi sớm đi.

- Mai anh được nghỉ , ngày mai nữa anh cũng được nghỉ.

- Anh không cần phải đi làm sao ?

- anh sắp xếp tất cả công việc rồi , thời gian tới sẽ dành để chăm sóc em.

Cái vết thương nhỏ xíu như thế này mà để Đông phải ở nhà chăm sóc cho cô thì thực sự nó chẳng đáng , thế là cô lại nói với anh .

- tôi hết đau rồi , ngày mai anh cứ đi làm đi.

- Nhưng anh muốn ở nhà với em . Bây giờ anh đã nói cho em nghe tất cả những thứ mà anh cất giấu ở trong lòng rồi đấy , em phải chịu trách nhiệm với anh đi chứ.

- sao anh ngang ngược quá vậy ?

- trước giờ ai cũng nói như vậy hết.

Đông thế này sao giống một đứa trẻ quá , nhưng mà cảm giác rất thân thuộc , rất nhẹ nhàng...

Cho dù ở bất cứ thời điểm nào mỗi khi có Đông ở bên cạnh Quế đều cảm thấy rất an toàn . Cô cũng muốn nói hết những suy nghĩ trong lòng mình lắm chứ . Cũng muốn anh biết là cô cũng nhớ anh , cũng muốn ở cạnh anh .

Cô không nói ra vì sợ ngày mai anh sẽ thay đổi , lúc ấy những vụn vỡ trong lòng cô không biết lại làm thế nào để chắp vá.

Bao nhiêu năm sống trong sự kìm hãm của những con người độc ác khiến cho Quế gần như mất đi cảm giác yêu đương . Nếu như bây giờ cô muốn tìm lại , nếu như cô muốn bất chấp tất cả để ở bên cạnh Đông thì có được không ? Có thể không ?

- Hôm nay anh sẽ ngủ ở đây.

- Sao cơ?

- em nghe không rõ phải không ? Vậy thì anh nhắc lại nhé . Anh nói là tối nay anh sẽ ngủ ở đây . Em đang bị thương , anh phải trông chừng vết thương này .

- cái này là không cần thiết .

- anh thấy là rất cần thiết đấy chứ . Hơn nữa cũng là để xoa dịu tâm trạng của anh.

- anh làm sao ?

- lúc em mất tích , lúc anh không thể tìm thấy em anh đã rất sợ hãi , đã rất lo lắng . Em biết không ?

Mấy câu nói này của Đông lại khiến cho Quế cảm động , rồi cứ như thế cô quên mất việc từ chối để cho Đông ngủ lại . Lúc cô muốn nói gì đó thì Đông đã lên giường của cô rồi lấy chăn đắp kín lại rồi . Cô chỉ có thể nhìn anh đầy bất lực .

Vốn dĩ tất cả những gì anh nói với Quế đều là sự thật
anh lo lắng cho cô là thật , anh sợ hãi cũng là thật . Chỉ là anh không muốn mình quá yếu đuối khi đứng trước mặt cô thôi , anh cũng có trái tim mà , trái tim anh cũng sẽ tổn thương khi anh trao hết tình cảm cho một ai đó mà bị họ chối bỏ .

Quế đặt một cái gối ở giữa anh với cô , hành động này của Quế khiến cho anh rất không hài lòng , anh lấy cái gối ấy rồi bỏ sang một bên .

- em đang muốn rạch ròi khoảng cách giữa chúng ta đúng không ? Anh không chấp nhận .

- anh đừng có trẻ con như vậy. Chúng ta dù sao cũng không phải là ở trong mối quan hệ ấy.

- Vậy em nói cho anh nghe đi , chúng ta đang ở trong mối quan hệ nào ?

Đến đây thì Quế không biết phải nói gì nữa , Đông lại càng được thể .

- nếu như em không biết chúng ta đang ở trong mối quan hệ nào thì anh sẽ nói cho em nghe .

-....

- Chúng ta đang ở trong mối quan hệ yêu đương...

Chỉ trong một giây thôi môi Đông đã chạm lên môi Quế , cô bất ngờ đến mức còn chẳng kịp phản ứng , rồi nụ hôn ấy cứ thế trở nên say đắm , cuồng nhiệt.

Anh chẳng muốn tiết chế bản thân nữa , anh muốn thể hiện tình cảm của mình , nếu anh cứ im lặng sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ mất đi cô mãi mãi . Cô Là Của Anh , hiện tại hay tương lai cũng vẫn sẽ như thế .

Tất cả chỉ dừng lại ở nụ hôn thôi , anh cũng không làm những thứ đi quá giới hạn , bởi vì anh biết một khi anh cố tình làm như thế thì sẽ khiến cho cô tổn thương , sẽ mất đi cảm giác an toàn khi ở bên cạnh anh, khi ấy tất cả những cố gắng của anh sẽ trở nên vô nghĩa.

Hai má cô ủng đỏ , anh lại nhẹ nhàng xoa xoa lên đó .

Cô ngại , lúc này đến cả nhìn anh cũng chẳng dám , cứ thế mà quay cả người về bên khác .

Anh ôm cô từ phía sau , khẽ dụi đầu vào cổ cô , cảm nhận hơi ấm từ nơi ấy. Trên người cô có một mùi hương rất đặc biệt , mỗi lần gửi thấy mùi hương ấy anh cảm thấy rất dễ chịu , mà hình như cũng từ rất lâu rồi anh không còn bị đau đầu nữa , không biết có phải nhờ những giây phút ở bên cạnh cô không .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK