“Tại hạ tất nhiên là có hứng thú.” Mạc Cầu đáp. “Chỉ là xấu hổ vì trong người không có tiền tài, dẫu có đến đó, thấy vật muốn có cũng đành bất lực mà thôi.” Dứt lời, hắn vỗ nhẹ vào trán. Khoảng thời gian vừa rồi hắn bận rộn tối mắt, nên quên mất bản thân đã lấy được không ít bạc từ trên hai người Triệu Diệu Thục. Hắn đã không còn là người nghèo rớt nữa. “Không sao.” Ngụy Lương nói. “Lần này đến đó mọi người không ai mang nhiều tiền, chủ yếu là lấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.