Mấy tháng sau, từng bông tuyết mùa đông chậm rãi bay, trên đường lớn suối chảy róc rách, mặt nước như tấm gương phản chiếu những bóng hình đang di tấp nập bận rộn. Thương đội hơn hai mươi người, kẻ nhóm lửa, người chỉnh lý hàng hóa, tuy nhộn nhịp mà không rối loạn. Ở chỗ xa nhất là một nơi tĩnh lặng. Lục Mộc Hủy ngồi xếp bằng trên nệm mềm, nhắm mắt đưa tay đỡ lấy từng bông tuyết, hàng lông mày tinh xảo run nhẹ. “Tuyết lại rơi rồi. Ta nhớ lần trước cùng Nhị tỷ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.