“Giá!” “Giá!” Trên đường lớn có ba con ngựa đang phi nhanh. Tề Giáp thúc ngựa chạy đầu tiên, hắn bỗng kéo dây cương, ngẩng nhìn phía chân trời nơi con ưng đang bay lượn rồi hừ lạnh một tiếng, quay sang nhìn hai người kia nói. “Các ngươi cứ đi trước, ta giải quyết đám côn trùng bám theo sau.” “Vâng.” Ô Liên Thành gật đầu. “Tiền bối cẩn trọng.” “Hắc hắc…”, Tề Giáp nhìn hắn cười. “Đa tạ Ô công tử quan tâm, nhưng không có gì đáng lo cả.” Nói xong hắn thúc ngựa quay trở lại...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.